Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó


Thấy dáng vẻ này của Cố Mang, Lạc Du Du tỏ vẻ không sao gượng nổi, cô ta thì thào: “Sao trông anh như thể rất muốn nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Kurosawa quá vậy”
Cố Mang thò tay qua chọc chọc gáy cô ta, đó rồi lại rút tay về: “Như tôi thế này thì gọi là hỗ trợ nhé, hỗ trợ có hiểu không? Đi đâu để mà tìm được người tốt bụng như tôi được hả?”
Lạc Du Du chép chép miệng, cúi đầu soạn một cái tin nhắn cho Kurosawa, coi như là thay cho gọi điện luôn.

Tiếp đó bèn cất điện thoại đi rồi nhìn mặt Cố Mang: “Thế sao mà tôi cứ cảm thấy có điều gì tính toán ở đây vậy nhỉ?”
Cố Mang đảo bánh lái: “Ai biết được, chắc là do cô có ý với tôi đó”
Lạc Du Du ngạc nhiên vô cùng: “Không đâu! Làm gì có chuyện đó!
Nhất định là do Lam Thất Thất nói bóng nói gió gì bên tai anh đó thôi, thế nên anh mới để bụng như vậy!”
“Thì cũng kiểu kiểu đấy”
Cố Mang cười tủm tỉm, không hề phủ nhận lấy một câu: “Dù sao rảnh rỗi thì cũng là rảnh rỗi, tìm chút niềm vui cuộc sống thì cũng có làm sao đâu”
Lạc Du Du thở dài, tựa đầu ghé sang nhìn ra ngoài cửa sổ, không trao đổi gì thêm với Cố Mang nữa.

Cơ bản là cô ta đã hiểu bụng dạ Cố Mang rồi, cậu ta đang thử cô ta, mà cô ta cũng đang thăm dò cậu ta.

Nếu Cố Mang đã nghĩ như vậy thì cô ta cũng không nhất thiết phải sợ hãi rằng về sau sẽ áy náy mà không buông bỏ được.

Những ngón tay xoắn vặn vào với nhau của Lạc Du Du dần dần buông lỏng, Cố Mang nhìn thoáng qua khóe mắt cái dáng vẻ xả giận của cô ta thì miệng hơi nhếch lên, tiếp đó nói: “Nói xem, nhỡ như gặp.

mặt rồi, Kurosawa có ý kiến với tôi thì phải làm sao giờ?”
“Thế..” Lạc Du Dũ còn nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu anh bị đánh thì tôi sẽ chịu tiền thuốc men cho”
Cố Mang vui vẻ, nhấn bước đạp chân ga: “Thế mà cô cũng nói được cơ đấy”
Đúng là bé con ngây thơ chưa trải sự đời, được người nhà nâng như nâng trứng mà nuôi lớn đến ngần này.

Dưới không khí được Cố Mang điều hòa thì sự căng thẳng của Lạc Du Du cũng được hòa hoãn đi phần nào, khi cô ta câu được câu không nói chuyện qua lại với Cố Mang thì cũng đã bất giác đi đến sân bay rồi, cô ta nuốt khan, định xuống xe.

“Không gọi điện thoại cho Kurosawa à?”
Cố Mang khóa xe xong thì dẫn cô ta đến cổng đón của sân bay: “Xác nhận với anh ta xem đang ở đâu”
Lạc Du Du gật gật đầu, lấy di động ra xem, tin nhắn trước đó cô ta gửi vẫn chưa được trả lời.

Chắc là không thèm để ý đến mình rồi.

Lạc Du Du cảm thấy có hơi buồn cười, giờ cô ta cuống cuống quít quít ra sân bay đón Kurosawa mà cũng chẳng biết là để làm gì nữa.

Để chịu sự khiêu khích châm chọc của anh ta hay là chịu sự khinh thường ngó lơ nữa đây.

Nghĩ rồi, Lạc Du Du nghiến răng bấm số điện thoại, vốn cô ta đã chuẩn bị cảnh bị Kurosawa ngắt máy không tiếp rồi, chẳng ngờ chuông mới reo được một lần thì đầu dây bên kia đã mở máy: “Lạc Du Du sao đến bây giờ cô mới chịu gọi điện thoại cho tôi?”
Máy vừa thông cái thì đã nghe được tiếng gầm lớn quen thuộc vô cùng, tiếng động này vang dội đến độ Cố Mang đứng bên cạnh cũng nghe được, làm Lạc Du Du sợ đến độ luống cuống bịt chặt lấy loa ngoài điện thoại, đợi đến khi Kurosawa gào xong rồi cô ta mới hắng lại cổ họng: “Anh gào cái gì mà gào! Gào tướng lên như vậy thì có thể giải quyết được mọi chuyện chắc?”
Kurosawa suýt chút nữa là nhảy phắt khỏi ghế ngồi: “Tôi đang giận cô đấy! Cô có biết không hả? Gào lên mới biết được ông đây đang tức giận! Tiền điện thoại đắt thế hả? Mà cô đến tận nơi đón cũng không chịu gọi cho tôi hỏi han thăm chuyện một tiếng hả? Tôi đợi cô suốt từ sáng sớm đến đêm muộn…giờ đã là mấy giờ rồi cô nói xem”
“Anh là trẻ con chắc!”
Lạc Du Du lại bắt đầu cãi nhau với Kurosawa: “Nếu biết chờ không được thì không tự mình đi mà bắt xe kiếm chỗ ở hay sao? Tiền taxi hết có bao nhiêu đâu, việc gì anh phải như con nít ranh để tôi đến tận nơi rước về thế chứ!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui