Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó


Không phải là người thừa kế của nhà Sakahara, mà là chính bản thân, cùng với một thằng nhóc tên Đường Duy, cha ruột là Bạc Dạ, ở nơi tha hương xứ người không ai quản, anh ta cưỡi gió cưỡi mây, tùy ý trải nghiệm đủ loại mạo hiểm.

Nhìn lại thì đó là một trong những trải nghiệm đáng ghi khắc hiếm hoi trong cuộc đời anh ta.

Sau khi bọn họ từ biệt nhau, anh ta phải trở về quên hương của mình, lại buộc phải đeo chiếc mặt nạ giả tạo lên, lần nữa trở thành một công cụ vô tình.

Cho đến hôm nay, anh ta vẫn chưa từng sống cho chính mình Sakahara Kurosawa chậm rãi hít vào một hơi rồi nói: “Cậu nói xem, nếu tôi không kết hôn không sinh đẻ, có phải sẽ bị người trong nhà chỉ trích là đứa con bất hiếu không?”
“Dựa theo truyền thống thì hắn là vậy”
Trên mặt Đường Duy không hiện ra biểu tình gì, giọng nói lạnh như băng: “Nhưng mà cậu vẫn còn sống, đó chính là cuộc sống của cậu.”
*Có người có thể hợp tình hợp lý nói, tôi nên sống vì bản thân mình, tôi sinh ra trên đời không phải chỉ để nối dõi tông đường, mà vì bản thân tôi muốn thể ngỊ hết chuyến hành trình của bản thân”
Sakahara Kurosawa.

ật hầu kết: “Nhưng mà không phải thế, từ nhỏ tôi đã là sự tồn tại không có ý nghĩa gì, tôi chính là công cụ để nối dõi tông đường.

Những người có thể nói ra lời vừa rồi thật đáng hâm mộ biết bao, giống như tôi hâm mộ Lạc Du Du vậy.

Cha mẹ cô ấy không giống với cha mẹ tôi, họ dùng tất cả mọi cách để thỏa mãn đứa bé được họ đưa đến thế giới này, còn cha mẹ tôi dùng mọi cách để đòi hỏi từ tôi”
“Này thì dễ thôi” Đường Duy từ trước đến này quen sống đại nghịch bất đạo, nói chuyện hay làm việc chưa bao giờ phải kiêng khem bất cứ kẻ nào, thậm chí cho người khác cảm giác cậu ta tồn tại vì lợi ích và không bao giờ biết sợ là gì: “Cậu cứ để cha mẹ cậu gọi cậu là cha đi, như vậy quan hệ bình đảng rồi.

Cậu là cha họ, cho nên cậu phải có trách nhiệm nuôi dưỡng bọn họ, thỏa mãn mọi mong muốn của họ”
“Không có khả năng, tất cả trẻ con trong nhà Sakahara đều là công cụ”
Sakahara Kurosawa đứng lên, đổi tư thế, kẹp điện thoại bãng mặt và bả vai, vươn hai tay ra gõ bàn phím một lúc, trên màn hình liền xuất hiện một loạt bản ghi chép, anh ta kéo xuống dưới, cau mày nhìn vào một địa chỉ IP trên đó.

“Vì sao lại đi cùng cậu?”
“Tôi cũng đang muốn hỏi chuyện này, cho nên mới gọi cho cậu” Đường Duy cười lạnh một tiếng: “Không phải là cậu để lộ ra chứ?”
“Đùa à! Sao tôi có thể làm chuyện này?” Sakahara Kurosawa nói: “Cậu quá không tin tưởng tôi rồi.

“Tôi chỉ muốn xác nhận thử với cậu mà thôi” Đường Duy cầm di động, con ngươi đen thẳm tương phản với làn da trắng ngần, tất cả cảm xúc đều bị nhấn chìm vào hai hố đen đó: “Còn chuyện có tin hay không, tôi vỗn đĩ không tin bất cứ kẻ nào, kể cả cha tôi, tôi cũng không thật sự tín nhiệm cậu hoàn toàn, cho nên gọi điện xác nhận chẳng qua chỉ là một thói quen mà thôi”
Cho dù người này từng là “chiến hữu” lúc trẻ, cho dù là người cậu từng giao phó tính mạng.

Cậu nói chuyện như thể không hề quan tâm đến việc có tổn thương người khác hay không.

Dù sao bản thân cậu cũng không đau mà.

Sakahara Kurosawa ôm ngực nói: “Cậu quả thật vô tình, khó trách Nhan Nhan luôn muốn tìm cách trốn chạy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui