Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó


Đối với vấn đề này, Đường Duy chỉ cười lạnh: “Chạy? Cô ấy chạy không thoát”
Nói xong, cậu mở camera theo dõi ở cửa nhà, chỉ thấy có một cái bóng nhỏ đứng ở cửa hoa viên hồi lâu, bởi vì không ngẩng đầu nên không thế nhìn rõ mặt, nhưng mà bóng đen nhỏ dừng ở cửa quá lâu, lâu đến mức khiến Đường Duy phải nhíu mày.

“Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi đi mua vé máy bay quay về đây”
Sakahara Kurosawa nhìn thoáng qua ngày tháng dưới góc máy tính, tạm dừng một chút sau đó nói với cậu: “Du..” Vừa phát ra một âm thanh liền ngừng lại.

Rõ ràng là rất muốn hỏi cái gì nhưng lại hỏi không ra.

Há miệng thở dốc, Sakahara Kurosawa lại thử: “Cái kia, Du..”
Kết quả còn chưa kịp nói xong tự anh ta đã nuốt ngược mấy lời định nói trở vào.

Đường Duy bị cậu ta chọc cười: “Muốn hỏi tình hình của Lạc Du Du sao?”
Sakahara Kurosawa mặt đỏ tai hồng, cầm di động ấp úng tại chỗ: “Du… có đến đón tôi hay không! Đừng nói là Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất đến thật chứ!”
Thật là, nếu… nếu con hamster nhỏ đó thật sự đến, cũng… cũng không hẳn là không thể.

Không ngờ Đường Duy không chút lung lay nói: “Nếu cậu thích, có thể kêu Cố Mang đến đón cũng được, anh ta là Bồ Tát sống, nhờ gì đều vui vẻ giúp”
Cố Mang đón Sakahara Kurosawa anh ta? Đây không phải là cố tình chọc tức anh ta à!
Sakahara Kurosawa tức nghẹn, nói với Đường Duy: “Chờ đi! Việc thứ nhất lúc tôi về nước chính là trừng trị cậu!”
Đường Duy vừa định cúp máy thì nghe anh ta ở đầu dây bên kia hùng hùng hổ hổ nói: “Sau đó là trừng trị Cố Mang!”
Cậu cười cười, không thèm để ý Sakahara Kurosawa đang chửi đổng lên, cứ thế ngắt cuộc trò chu) sau đó nhìn chãm chăm vào màn hình video đang tạm dừng trên máy tính, trầm ngâm rất lâu.

Phải nửa tiếng sau Tô Nhan mới đứng dậy, lúc cô từ phòng tắm đi ra thì phát hiện một bộ quần áo mới tinh, nhãn hiệu đã được tháo ra, là những thương hiệu cô thường mua nhất.

Cô mím môi, nghĩ đến bản thân đúng là không còn bất kỳ quần áo nào có thể mặt ở chỗ này, đành cần răng mặc vào quần áo mới Đường Duy đưa cho cô, sau khi mặc xong xuôi thì nhẹ nhàng đi qua hành lang, vừa bước được bước đầu tiên xuống cầu thang thì sau lưng vang lên một giọng nói ma quái: “Đi đâu?”
Động tác của Tô Nhan cứng đờ, xoay người nhìn về phía Đường Duy, cô chợt nhận ra bản thân mình cũng không cần căng thẳng như thế, cho dù là quang minh chính đại rời khỏi nhà trước mặt Đường Duy thì cũng không cần chột dạ như này, cô nói với Đường Duy: “Tôi phải về nhà”
“Đừng đi” Đường Duy đứng ở nơi đó, không có tiến lên, chỉ dùng một ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn Tô Nhan: “Em đi rồi, căn phòng này liền hoàn toàn trống rỗng”
Tựa như những năm cô rời khỏi cậu, đó là những năm tháng lạnh như băng, rất trống rỗng, chỉ có một mình cậu cô độc.

Tô Nhan không thể chịu được ánh mắt này của Đường Duy, cô quen nhìn cậu kiêu ngạo bất tuân, một bộ dạng phá vỡ mọi quy tắc trên đời, còn Đường Duy của hiện tại giống như một người bằng xương bắng thịt, sống động trước mắt, đưa tay ra với cô.

Tô Nhan lùi từng bước: “Đừng như vậy..” Đừng khiến cho cô động lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui