Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó


“Trước đây nghe nói khi con còn đi học đã từng đến chỗ Bạc Dạ giúp đỡ” Tô Kỳ chớp chớp mắt: “Ba tin con, đừng sinh lòng hoài nghi bản thân vì mình đã cách biệt với thế giới năm năm.

Người tỏa sáng thì bất kể qua bao lâu vẫn sẽ tỏa sáng mãi mãi”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Đường Duy: “Con xem, Đường Duy không phải chính là như vậy sao?”
Ý tứ chính là, cho dù đã ngồi tù năm năm cũng không có ai hoài nghi năng lực chấp hành khi cô quay trở về lần nữa.

Đường Duy đứng bên cạnh gậi nhìn Tô Nhan, đưa ngón trỏ thon dài ra, sau đó chậm rãi đặt ngón trỏ lên huyệt thái dương mình, nhẹ nhàng gõ gõ.

Động tác đó cậu làm nhìn vừa gợi cảm vừa lạnh lùng.

“Suy nghĩ là gợi cảm nhất” Anh nói từng chữ một: “Cho nên, đừng từ bỏ suy nghĩ”
Ngày hôm đó, Tô Nhan đã ngồi trước máy tính bao lâu, Đường Duy cũng đứng bất động phía sau cô bấy lâu.

Vì Tô Kỳ phải bận rộn chuyện khác, sau khi xem một lúc rồi liền ra ngoài đi họp.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người, Tô Nhan và Đường Duy.

Cô gái đang dùng hiệu suất cực cao để đọc lướt qua đủ kiểu tin tức và tài liệu.

Cô không muốn khiến mình đi lạc với thời đại, liền điên cuồng hấp thu các loại tri thức mới.

Sau lưng cô, có chàng trai đứng sừng sững bất động, giống như một ngọn núi lớn vậy.

Khi nhìn thấy đáy mắt cô, hơi lóe lên ánh sáng lấp lánh, Đường Duy mới biết, có lẽ là khoảnh khắc này, anh đã mơ hồ nhìn ra được chút bóng dáng của cô chủ lớn nhà họ Tô trên người cô ấy rồi.

Thông minh, quyết đoán, có trí tuệ không thua người thường nhưng lại chưa từng rêu rao ra ngoài.

Khoảnh khắc này, góc mặt nghiêng của cô khi bận rộn trước máy tính nhìn có vẻ cứng cỏi hơn bất cứ người đàn ông nào.


một tiếng với Tô Kỳ, giống như là đoán được Tô Kỳ đang suy nghĩ gì cái gì: “Con chỉ muốn giúp đỡ ba ít bận rộn một chút”
Thực ra thì con bé sống tốt đã đủ để an ủi Tô Kỳ rất nhiều, với tư cách là một người ba, anh ta luôn cảm thấy có lỗi với Tô Nhan vì đã không bảo vệ con bé tốt.

Hai mươi phút sau, Tô Nhan tắt máy tính, vặn vẹo cổ, tỉ Duy vẫn đứng sau lưng cô liền mím môi: “Anh… không bận à?
Hôm nay đến công ty của Tô Kỳ một ngày, nhà họ Bạc thì làm thế nào?
Giọng nói của Đường Duy rất thờ ơ, giống như không thèm quan tâm chút nào: “Em không cần lo lắng về hiệu suất làm việc của anh”
Ngụ ý là một mình cậu chắc chẩn sẽ có thể dễ dàng giải quyết tất cả.

“Tô Nhan không lên tiếng, vừa định rời đi đã bị Đường Duy chặn lại: “Anh có nói cho em tan làm sao?”
Đây là cái gì? Lúc thì đi làm lúc thì tan làm, Tô Nhan không ngăn được, chỉ có thể lắc đầu nói: “Ba tôi sẽ đưa tôi về nhà”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui