Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Tuần thứ ba Đường Thi hôn mê, mỗi buổi tối Đường Duy tan học đều sẽ đến thăm cô, nói chuyện với cô. Hôm nay cậu bé còn kể cho cô nghe chuyện thú vị xảy ra trong trường: “Mẹ ơi, chú Tô Kỳ không tìm được mẹ nên chạy tới trường học tìm con.”

Tô Kỳ đi tìm Đường Duy? Trong ấn tượng, Đường Duy thích Tô Kỳ còn hơn cả thích Bạc Dạ, nhưng rõ ràng anh mới là cha của cậu bé. Bạc Dạ không nhịn được hỏi: “Tô Kỳ tìm con… làm gì?”

“Chú Kỳ là bạn của tôi.” Đường Duy quay lại, nghiêm túc nhìn Bạc Dạ: “Chú ấy cũng thích mẹ. Gần đây tin tức của mẹ bị ông phong tỏa, cho nên chú ấy mới tới hỏi tôi.”

Bạc Dạ không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm. Dường như bây giờ đối mặt với Đường Duy, anh chỉ có thể bại trận.

Nói xong, Đường Duy quay mặt đi, lấy iPad và bàn phím, không để ý tới Bạc Dạ, bắt đầu gõ phím. Bạc Dạ tiến lên xem, hơi kinh ngạc nhìn từng hàng code trên màn hình, chỉ vào một lỗ hổng trong đó: “Bên này nhập vào hơi phiền phức, có thể lược bỏ, sau này thống kê chỉ cần thêm một dòng code vào là được.”

Đường Duy khựng lại, quay đầu nhìn Bạc Dạ: “Ông… Ông cũng biết à?”

Dường như Bạc Dạ tìm được sở thích của Đường Duy. Anh thản nhiên đáp: “Hồi học cấp 3 thường xuyên chơi.” Nhưng dù gì anh cũng bắt đầu từ cấp 3, còn Đường Duy nhỏ xíu đã biết lập trình, tương lai chắc chắn không thể đo lường.

Đường Duy không muốn giả vờ trước mặt Bạc Dạ. Cậu bé đã trở mặt với cha mình, còn bận tâm tới đối phương làm gì? Chỉ là người râu ria mà thôi.

Đường Duy không đáp lời mà xóa một đống code theo lời Bạc Dạ, sau đó tiếp tục biên soạn. Hôm nay cậu bé vừa trò chuyện với R7CKY, người kia cho cậu bé một nhiệm vụ, yêu cầu viết nguyên bộ biên trình cho anh ta xem. Mặc dù chỉ là tùy tiện, nhưng dù gì cũng là trọn vẹn, nguyên một hệ thống khổng lồ.

Bạc Dạ đứng bên cạnh xem Đường Duy gõ phím, trong lòng tràn đầy phức tạp. Con trai anh trưởng thành quá sớm, giấu kín tâm tư trong lòng, bây giờ còn học biên trình, cậu bé… có chịu nổi không?

Sau này, Đường Duy tốn hơn một tiếng viết xong biến trình, quay đầu lại thấy Bạc Dạ đứng sau lưng mình. Hơn một tiếng qua, anh cứ thế im lặng nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cậu bé, không nói một lời. Đường Duy không lên tiếng, cảm thấy lồng ngực vừa quái dị vừa khó chịu. Cậu bé nhét máy tính vào ba lô, Bạc Dạ hỏi: “Con học với ai?”

“Tự học.” Đường Duy rầu rĩ đáp: “Hứng thú ban đầu là mấy tấm bản thảo trong thư phòng của ông.”

Bạc Dạ chợt nhớ hồi cấp 3 mình say mê code, sẽ viết chút ghi chép, có lẽ Đường Duy ngẫu nhiên thấy những bản ghi chép đó, giống như cha truyền con nối, thứ bị anh bỏ quên, mấy chục năm sau cậu bé lại nhặt được. Bạc Dạ cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, nhìn cậu bé trước mặt, đó là con trai mình, vô cùng giống mình, rõ ràng anh nên đối xử mềm mỏng với cậu bé, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt đều làm tổn thương nhau?

“Nếu con muốn học thì chỗ ba còn có rất nhiều sách chuyên nghiệp…”

“Không cần.” Đường Duy ngắt lời Bạc Dạ: “Tôi có thể tự lên diễn đàn tra cứu, không cần ông giúp tôi.”

Bạc Dạ không lên tiếng, quay sang nhìn Đường

Thi. Đường Thi… Đã lâu rồi, khi nào em mới tỉnh lại?

Đêm nay Đường Duy không rời đi, bởi vì hôm sau là thứ bảy nên cậu bé cũng ở lại phòng bệnh với Bạc Dạ. Phòng bệnh này là phòng cao cấp, trừ giường bệnh đơn thì còn có một chiếc giường nhỏ chuyên dành cho người nhà bệnh nhân ngủ qua đêm.

Buổi tối Bạc Dạ làm việc xong sẽ nghỉ ngơi ở đây, bây giờ có thêm Đường Duy, hai cha con tắm rửa xong rồi chen nhau trên giường, Đường Duy rõ ràng hơi khẩn trương.

Năm sáu tuổi cũng không phải là nhỏ, nhưng cậu bé chưa từng ngủ chung với cha ruột của mình. Cậu bé hơi mờ mịt, không biết nên đối mặt như thế nào, tiến triển sự việc hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của cậu bé.

Bạc Dạ sợ Đường Duy ngã xuống nên vươn tay ôm cậu bé. Cậu bé khẽ run lên, Bạc Dạ không lên tiếng. Lúc cậu bé nằm trong lòng mình, anh mới phát hiện thì ra trái tim mình cũng đang đập mãnh liệt. Cảm giác máu mủ tình thâm… Thì ra lại mạnh mẽ đến thế.

Đêm nay, Bạc Dạ không thể ngủ ngon. Đây cũng là lần đầu tiên anh ngủ chung giường với con trai mình, chỉ sợ nửa đêm cậu bé sẽ đá chăn hoặc ngã xuống, cho nên cứ cách một lát anh lại tỉnh dậy xem thử.

Ban đầu cậu bé cũng xấu hổ, sau này không nhịn được buồn ngủ, ngủ say nghiêng mặt tựa vào lòng anh, hô hấp đều đều. Bạc Dạ cảm thấy thật mới mẻ, lần đầu tiên anh có cảm giác…

Thực sự làm cha. Sau này ngủ tới hừng đông, Lâm Từ đến sớm gõ cửa đưa văn kiện cho Bạc Dạ. Hai người bàn bạc cũng không né tránh, nhỏ giọng trò chuyện ngay trong phòng bệnh của Đường Thi, trước mặt Đường Duy.

Đường Duy lắng nghe một lát, đại khái là liên quan tới cổ phiếu công ty. Cậu bé vẫn muốn tìm cơ hội xem thử ông chủ quản lý và kinh doanh công ty như thế nào, bây giờ cơ hội ngay trước mắt, không nghe lãng phí.

Bạc Dạ và Lâm Từ trò chuyện thật lâu, giữa chừng còn gọi mấy cuộc điện thoại cho bên đối tác, cuối cùng Lâm Từ đưa một cái USB cho Bạc Dạ, khẽ nói: “Đây là lúc trước anh kêu tôi điều tra…”

Bạc Dạ gật đầu, sau đó Lâm Từ vẫy tay chào Đường Duy: “Tiểu Đường Duy.”

“Chào anh Lâm Từ.”

Đường Duy và Lâm Từ quen nhau cũng là vì Đường Thi, Lâm Từ rất thích cậu bé, còn nhỏ đã rất thông minh.

“Anh đi trước, lần sau đến thăm mẹ con em.” Trước mặt Đường Duy, Lâm Từ không phải là trợ lý ít nói ít cười mà là anh trai hàng xóm sáng sủa.

Bạc Dạ nhìn Lâm Từ ra ngoài, lại nhìn Đường Duy:

“Lúc nãy con nghe được cái gì?”

“Nghe linh tinh, không hiểu được hết.” Đường Duy lại rất thản nhiên: “Tôi chưa từng học về quản lý hành chính.”

“Con biết cụm từ Quản lý hành chính đã là giỏi lắm rồi.”

Bạc Dạ trầm tư một lát rồi hỏi Đường Duy: “Con muốn học không? Tới đây.”

Đường Duy nhìn chằm chằm Bạc Dạ một lát như đang suy nghĩ, cuối cùng cầm ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Bạc Dạ, cầm một cuốn vở nói: “Ông dạy đi, tôi nghe.”

Hai cha con bắt đầu trao đổi kiến thức chuyên nghiệp, hai giọng nói một lạnh lùng một non nớt truyền vào tai Đường Thi. Cô mờ mịt nhìn chung quanh, rốt cuộc cô bị sao vậy? Những giọng nói kia là của ai? Là ai… Ai từng ở bên tai cô, cố gắng chỉ vì muốn đánh thức cô?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui