Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Năm phút sau, có một con vịt Donald đi đến trước mặt Đường Thi và Đường Duy. Vịt Donald tay cầm bóng bay, dọc đường đi phân phát cho rất nhiều trẻ em.

Đến khi chỉ còn một quả cuối cùng, nó đi đến trước mặt Đường Thi và Đường Duy.

Sau đó vươn tay đưa quả bóng bay cuối cùng cho Đường Thi Đường Thi sững sờ, chỉ bản thân mình: “Cho Tôi sao?“

Vịt Donald thật thà đáng yêu gật gật đầu, đưa bóng bay vào trong tay Đường Thi. Đường Duy đứng bên cạnh vui vẻ hét to, sờ sờ mặt vịt Donald Sau đó Đường Duy nhào vào lông ngực nó, rồi nói với Đường Thi: “Mommy, chụp cho con một tấm ảnh với con vịt Donald này đi”

Đường Thi đưa bóng bay cho Đường Duy, sau đó lấy điện thoại di động, bảo Đường Duy ôm vịt Donald. Nhân viên hóa trang vịt Donald cũng vô cùng phối hợp, mặc một bộ đồ hóa trang vừa dày vừa mềm mại. Lúc Đường Thi chụp xong, lại thấy vịt Donald đang vẫy tay với cô.

Một con vịt Donald vẫy tay với mình, càng nhìn cô càng thấy buồn cười.

Đường Thi lại chỉ bản thân: “Bảo tôi sao?”

Vịt Donald gật đầu, tạo hình nhân vật hoạt hình vô cùng đáng yêu, Đường Thi cũng không nghĩ nhiều liền đứng cạnh vịt Donald. Không biết từ nơi nào bất ngờ có một vị nhiếp ảnh gia đến nói với bọn họ: “Nhìn, nhìn về hướng này. Cheerl!”

Đường Duy vui vẻ hô một ng Cheer thật dài. Đường Thi cũng cười yếu ớt, nhiếp ảnh gia chụp xong còn nháy mắt với vịt Donald mấy cái.

Sau đó vịt Donald tung tăng chạy đi, theo sau nó, còn có rất nhiều trẻ nhỏ tìm nó để chụp ảnh chung, làm nó suýt chút nữa bị đẩy ngã Đường Duy nhìn thấy bộ dáng vụng về của vịt Donald liền cười: “Nhân viên hóa trang ở công viên trò chơi thật vất vả”

Đường Thi vuốt ve đầu cậu bé: “Đúng vậy, ngành nghề nào cũng vất vả.” Hai mươi phút sau, ở một chỗ vắng người, chỉ thấy một con vịt donald nữa đang loạng choạng chạy đến, tháo cái đầu xuống, Bạc Dạ hít một hơi thật sâu: “Suýt chút nữa là nghẹt thở”

“Đại ca, em đã nói rồi, mặc bộ này mệt lắm, vừa bí vừa nóng, còn đi lại không tiện”

Vài người đến hỗ trợ cởi xuống bộ quần áo hóa trang, đầu tóc Bạc Dạ bù xù, nhiếp ảnh gia bên cạnh còn đưa camera cho anh xem: “Cậu Dạ, cậu thấy ảnh chụp thế nào?”

Trong ảnh là Đường Thi và Đường Duy dựa vào người một con vịt Donald, cười tươi.

Bạc Dạ nhìn chäm chảm vào tấm ảnh đến mức thất thần, sau đó nói: “Rất tốt.” Anh hơi hoảng hốt, cảm giác mình như đang nằm mơ, khi con trai không chút do dự đến gần anh, nhịp tim của Bạc Dạ đập rất nhanh.

Tưởng tượng đến cảnh bản thân phải hóa trang thành vịt Donald thì bọn họ mới yên tâm như vậy, bản thân lại tự cảm thấy trào phúng.

Thì ra chỉ cần không phải anh thì ai cũng được.

Chỉ riêng anh, bị phán án tù chung thân Chiều tối hôm đó, Đường Thi dẫn Đường Duy ra khỏi công viên giải trí. Buổi tối bọn họ phải quay lại bệnh viện, nếu không Đường Thi vẫn muốn qua đêm ở Disneyland.

Kết quả vừa đi ra ngoài, một chiếc xe đen chạy đến trước mặt hai người, cửa kính xe hạ xuống, là Lâm Từ.

Cậu ta nói với Đường Thỉ: “Cô Đường, mời lên xe, tôi tiên hai người về Bạch Thành” Đường Thi nhìn phía sau xe không có một ai, cười nói: “Cái này… không được tốt cho lắm”

“Không có gì. Tôi vừa hoàn thành xong công việc ở đây, cũng muốn đến Bạch Thành, nên tiện đường tiễn cô” Lúc Lâm Từ giải thích cho cô.

nghe, ngụ ý rằng đây là chuyện của một mình cậu ta, không phải mệnh lệnh của Bạc Dạ. Lúc này Đường Thi mới chui vào trong xe, nói cảm ơn với cậu ta: “Cảm ơn anh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui