Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Bạc Dạ chẳng qua chỉ nở một nụ cười, nụ cười kia vừa nhìn có chút cảm giác cô đơn lạnh lẽo: “Trải qua nhiều năm như vậy, tôi mới nhận thức được bản thân lúc trước đã phạm phải biết bao sai lầm, ngay từ đầu tôi thậm chí còn không dám đi điều tra lại.

Bởi vì tôi sợ, sợ rằng kết quả điều tra được nếu như quá mức rõ ràng triệt để, sợ là bản thân tôi cũng không thể chấp nhận được.

Lúc đó tôi không chịu thừa nhận bản thân mình đã làm sai, nhưng khi tất cả chứng cứ đều lần lượt được phơi bày ra trước mặt của tôi, tôi mới nhận ra tôi không còn cách nào có thể lừa gạt bản thân minh thêm được nữa.”

Có một ít ký giả đã bắt đầu nói không nên lời.

“Đúng vậy, không sai, năm năm trước tôi đã đăng ký kết hôn với Đường Thị Ngay thời điểm đó cô ấy cũng được xem là một cô gái tương đối ưu tủ, tuổi con trẻ đã được gán cho tôi làm vợ.

Nhưng mà tôi, tôi chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, tôi còn có tình nhân ở bên ngoài giả thủ… chinh là An Mật.” Lúc Bạc Dạ nói ra những lời này, giọng nói rõ ràng có một chút run rẩy.

“Có một chút tình cảm lúc vừa mới bắt đầu chính là vô cùng chân thật, lấy ví dụ như… tôi từ lúc bắt đầu đã thích An Mật, nhưng rồi không hiểu trời đất đưa đẩy như thế nào sau đó lại đi cưới Đường Thi. Trong chuyện này, tôi đối với cô ấy luôn ghi hận ở trong lòng. Nhưng mà dù như vậy tôi cũng không muốn qua loa bỏ mặc cô ấy, cưới một người phụ nữ về, đương nhiên là muốn cho cô ấy một gia đình, bản thân là một người đàn ông, trách nhiệm này tôi nhất định phải gánh vác được.”

Anh thở dài một hơi: “Ở thời điểm đó, tôi chỉ biết rõ rằng làm như thế sẽ gây tổn thương cho cô ấy, nhưng cũng chưa từng suy nghĩ lại vấn đề của bản thân. Là tôi đã gây ra tổn thương cho cả hai người phụ nữ, sau đó An Mật gặp chuyện không may, tôi lại càng ra sức bắt Đường Thi tổng vào trong trại giam. Hôm nay sau khi bản án được lật lại, tôi mới phát hiện trong chuyện này có những điểm vốn không hề hợp tình hợp lý.”

“Đường Thi là một người vợ vô cùng tốt, sau khi kết hôn với tôi, cô ấy một ngày ba bữa cũng đều chuẩn bị cơm cho tôi, mặc dù tôi chưa một lần ăn đồ của cô ấy nấu, còn tưởng là tôi chà đạp lên mặt mũi của cô ấy như vậy thì cô ấy sẽ không làm nữa. Thậm chí ngay cả những lúc tôi ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác ăn chơi đàng điểm, cô ấy vẫn ở yên trong nhà chờ tôi trở về.

Một người vợ nhẫn nại và kiên cường như vậy, vậy mà lúc đó tôi lại không hề để ý tới, bây giờ nhớ lại mới biết bản thân đã bỏ lỡ một tình yêu sâu đậm biết bao nhiêu, tôi đã thiếu nợ Đường Thi quá nhiều rồi, sự trong sạch của cô ấy năm đó chẳng qua chỉ là một trong số những thứ mà tôi đã nợ cô ấy. Có lẽ những người biết được chuyện này sẽ nói rằng: Đường Thi là một cô gái ưu tú đến như vậy, ai cũng đã sớm nhìn ra được điều này chỉ mỗi tôi là không thèm để ý đến, tôi hà cớ gì phải đi vạch trần những vết thương cũ của cô ấy ra như vậy?”

Màn ảnh đảo qua một vòng những phóng viên cùng quần chúng đang vây xem ở xung quanh, có một số người vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ.

Đường Thi đang ở trước màn hình tivi cũng vậy, cô giống như đang đặt bản thân vào trong dòng chảy của ký ức, khoảng thời gian mà cô kết hôn với anh lại một lần nữa từng chút một tiến vào trong não của cô.

Cô nhớ lại… Tại sao anh lại có thể đả thương người khác đến như vậy?

Bạc Dạ đưa mắt nhìn những người qua đường đang đứng ở xung quanh, đôi mắt kia của anh toát ra thần thái vô cùng thâm sâu, sâu đến mức gần giống như một cái vực sâu không thể đo lường, Đường Thi cảm giác bản thân giống như đã bị rơi vào trong ánh mắt sâu thẳm ấy của anh.

“Tôi hà cớ gì phải đi vạch trần những vết thương cũ của cô ấy đây? Bởi vì những tổn thương năm đó chính là do tôi đã tự mình đâm vào ngực của cô ấy, có chút mong muốn được đền bù tổn thất. Cho dù có chậm đi chăng nữa, nhưng mà vẫn phải có. Dù có muộn, thì cũng phải làm.”

Bạc Lương vô lên bả vai của anh, ông ta hiện tại đã đến tuổi trung niên, mặc dù Bạc Lương đã từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn nhưng vẫn không khỏi có chút đỏ mắt, trên mặt có vẻ như không đành lòng, nhưng vẫn ra hiệu cho con mình nói tiếp:

“Tôi biết rõ rằng hình tượng hiện tại của tôi trong suy nghĩ của mọi người đã bị phá hủy. Rất nhiều người đều cảm thấy tôi đây luôn cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện khiến người khác thất vọng này. Thật có lỗi, tôi buộc phải làm cho mọi người thất vọng rồi. Tôi chỉ là một người bình thường, một người bình thường đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa. Tôi cũng không có hoàn hảo như mọi người hay nghĩ vậy, tôi ý thức được bản thân đã sai lầm, cho nên mới nghĩ đến chuyện ở chỗ này công khai nhận lỗi.”

Anh nhìn về phía ống kính thợ chụp ảnh ở bên cạnh, vị trí gần sát ngay bả vai mình. Từng câu từng chữ đều nhấn mạnh, thông qua microphone truyền đến màn hình tivi ở trước mặt Đường Thi.

“Hiện tại tôi đứng ra công khai sự thật, bởi vì những phiên bản khác nhau trên internet đã xuất hiện quá nhiều, thậm chí còn có những cá nhân còn công khai công kích Đường Thi. Tôi càng cần phải đưa ra một cái thông tin chính xác, tránh cho người khác nghe nhầm dồn bậy. Hy vọng mọi người có thể buông tha cho Đường Thi cùng với người thân và bạn bè của cô ấy. Không nên tiếp tục bám theo gây phiền phức cho cô ấy nữa… Về phần tôi.” Anh siết chặt tay thành quyền: “Nếu như có chứng cứ, tôi sẽ không để tâm chuyện Đường Thi dùng đến pháp luật để khởi kiện tôi, kiện tôi năm đó đã oan uổng và gây tổn hại cho cô ấy.”

Toàn trường đều xôn xao!

Bạc Dạ đây là… đây là đang mạo hiểm muốn ngồi tù ư?

Những câu hỏi tiếp theo phải qua một lúc lâu sau mới tiếp tục lại được, nhưng mà những lời nói ở lúc sau đó cô cảm thấy đều là râu ria. Cô bỏ mặc cả thế giới ở sau lưng mình, trong đầu chỉ còn lại một câu cuối cùng kia của Bạc Dạ…

Tôi sẽ không để tâm chuyện Đường Thi dùng đến pháp luật để khởi kiện tôi, kiện tôi năm đó đã oan uổng và gây tổn hại cho cô ấy… Anh có phải là muốn nói cho cô biết… bản thân có

thể dùng cách thức tương tự như vậy, để cho anh cũng nếm qua đau khổ ở trong tù một lần. Cô dựa vào vai của Khương Thích, che mặt khóc

như một đứa trẻ.

Sự trong sạch của cô, sự trong sạch mà trãi qua lâu như vậy, muộn như vậy rồi cuối cùng cũng được hoàn toàn công khai, hơn nữa những lời này còn là từ trong miệng Bạc Dạ nói ra.

Ban đầu chính là anh đưa cô vào tù, hiện tại cũng chính anh đích thân vạch trần sự thật, phá tan những bức tường kín kẽ đang giam giữ cô, để cho ánh mặt trời có thể len lỏi vào trong… Từ nay về sau mặt trời luôn sẽ chiếu sáng trong thế giới của cô, Đường Thi nhớ tới thời điểm năm năm trước, khi mà cô bị Bạc Dạ gọi giới truyền thông tới vây quanh. Khi đó cô bị tất cả mọi người vây xung quanh chí trích, trước mặt ống kính đau đến tê tâm liệt phế, lúc cô bị áp giải vào xe cảnh sát, tất cả mọi người đều đang vỗ tay.

Làm tốt lắm! Người phụ nữ ác độc như vậy không xứng được làm người!

Vậy mà hôm nay, anh cũng dùng phương pháp giống như lúc đó, gọi tất cả giới truyền thông năm đó đến, tự mình đứng ở trước ống kính, bắt đầu liệt kê những tội ác của bản thân.

Cả cơ thể cô đều run rẩy, không nói gì chỉ lặng lẽ khóc, khóc đến cả cuống họng cũng kêu anh ách. Khương Thích ở bên cạnh cũng xúc động đến đỏ cả mắt, vừa lau nước mắt cho cô, vừa oán hận lẩm bẩm, giọng nói run rẩy.

“Được lắm, anh bây giờ mới biết mình sai rồi, anh đến bây giờ mới biết phải đền bù tổn thất rồi. Sao anh không làm như vậy từ sớm đi.”

Nên sớm làm như vậy đi chứ, Bạc Dạ này, vì cái gì phải đợi đến lúc sơn cùng thủy tận mới… Mới bằng lòng cúi cái đầu tôn quý của anh xuống, đến cuối cùng còn không phải trở thành một cái đầu lâu hay sao?

Hàn Nhượng thở dài, đi phòng bếp làm nước ép trái cây cho họ, Khắc Lý Tư cũng yên lặng suy tư, anh ta cũng không còn năng động như lúc trước, quay đầu lại liếc qua Đường Duy một cái.

Đường Duy đang ngồi trên ghế sofa, hàm răng nghiên lại thật chặt, chặt đến mức giữa răng và môi nhanh chóng tràn ra mùi máu tươi.

Nhưng cậu không hề lên tiếng, cứng đầu không chịu nói. Khắc Lý Tư phát hiện toàn thân anh ta đều đang run rẩy, nắm tay siết chặt. Biểu cảm trên mặt anh ta giống y hệt như Bạc Dạ, vừa có vẻ như đau lòng, lại vừa có vẻ như oán hận.

Khắc Lý Tư cho rằng biểu hiện của một thế giới tinh thần khi tan vỡ đều là: nói nhiều, la hét, phát điên,… chẳng hạn. Vậy mà cũng còn có một thể loại khác như Đường Duy: im lặng. Nhẹ nhàng chạm vào một cái, cậu liền rơi nước mắt, nước mắt ào ạt chảy ra… Như một đứa trẻ trong nội tâm đã chất chứa quá nhiều ân oán hận thù, trong giờ phút này tất cả đều hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài.

Khắc Lý Tư ôm Đường Duy vào trong ngực thật chặt, anh ta đúng là vô cùng đau lòng cho đôi mẹ con này, phải ăn nhiều đau khổ như vậy, mỗi lần còn cố nén trong lòng không chịu nói ra. Cái tính tình này nha… Rốt cuộc là học được từ ai vậy?

Cuộc họp báo của Bạc Dạ với các phóng viên khoảng hai mươi phút sau mới kết thúc, nhưng mà chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi này đã hoàn toàn khiến cho toàn bộ Hải Thành bị chấn động!

Tô Kỳ và Phó Mộ Chung vừa ngạc nhiên lẫn khiếp sợ nhìn vào video đang phát trên điện thoại vừa kết thúc. Tiếp theo sau đó Giang Yết và Giang Lăng ở trong nhà cũng kinh ngạc đến mức quai hàm gần như sắp rớt xuống đất.

Đây là cái tình huống gì vậy? Mời phóng viên đến chưa làm gì mà đã trực tiếp khai ra hết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui