Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Bạc Lương kinh ngạc nhìn thấy người con gái xuất hiện trước mặt họ đây, Đường Thi đi đến cạnh bàn họp, đem số cổ phần công ty đã được chuyển nhượng kia đưa cho mọi người xem, thanh âm trong vắt nhưng đầy lạnh lẽo đủ sức xuyên qua mỗi người:

“Dù cho Bạc Dạ hiện tại có việc nên chưa về được, thì cũng đâu có đến lượt mấy người chỉ tay năm ngón với tập đoàn Bạc Thị? Bỏ qua cổ phần công ty trong tay Bạc Dạ, thì hiện tại người nắm số cổ phần công ty lớn nhất là tôi. Tôi còn chưa rớt đài, thì mấy người, ai dám gan to leo lên?”

Tôi còn chưa rớt đài, thì mấy người, ai dám gan to leo lên?

Từng câu từng chữ vang vọng xuống cả nền đất, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo một sự lạnh lẽo đầy bén nhọn, ép vô số người ngồi ở đây ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh, có người như chẳng tin nổi cầm lên bản hợp đồng kia, trên mặt giấy ghi rõ ràng cổ phần công ty được chuyển nhượng cho… Mà số cổ phần này, hóa ra… hóa ra là của Tùng Lâm!

Tùng Lâm từ trước đến nay chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện riêng tư của nhà họ Bạc, cho nên bọn họ mới chẳng sợ hãi gì ép buộc Bạc Lương phải ủy quyền. Sao lần này lại… lại đột ngột chuyển giao hết toàn bộ cổ phần có trong tập đoàn Bạc Thị mà bọn họ có cho con nhỏ này?

Người phụ nữ trước mặt đây là ai? Là phạm nhân điên khùng tự giam mình trong ngục tù năm năm trước, là người phụ nữ tao nhã nhưng lạnh lùng đột nhiên xông vào đây năm năm sau, cô cả nhà họ Đường của Hải Thành năm ấy!

Giây phút Đường Thi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt toát ra vẻ sắc bén như mũi tên, cô thong dong gõ lên mặt bàn hai tiếng, ngón tay thon dài chỉ vào tờ giấy:

“Mấy cổ đông nhỏ như mấy người chắc không có tư cách gì để nói đâu nhỉ? 20% cổ phần Bạc Thị đang nằm trong tay tôi, 50% thì do Bạc Dạ nắm giữ, 10% còn lại là của ba anh ấy Bạc Lương. Phần còn lại của mấy người nhập vào nhau mới tạm coi như so được với tôi, lá gan nào của mấy người ảo tưởng có thể lật đổ được Bạc Thị vậy?

Âm thanh tra hỏi giống như một lưỡi đao sắc bén được tuốt khỏi vỏ chém lên tim bọn họ, đường đao dứt khoát rõ ràng, thậm chí không bất kỳ ai con đường phản công.

“Cô… Cô với Tùng Lâm có quan hệ gì? Bọn họ tại sao lại đi chuyển nhượng cổ phần công ty cho cô chứ?”

Đường Thi cười lạnh, khoảnh khắc ấy, cửa phòng họp lại một lần từ ai bên ngoài đá văng, đi vào là hai người đàn ông, một trắng, một đen, theo phía sau là một tốp cấp dưới đông đảo, bên phải ngực áo đều có một mảnh lá.

Lá cây… Tùng Lâm, là người của Tùng Lâm!

Đường Thi thậm chí còn chẳng phải giải thích thêm điều gì, người của Tùng Lâm ngay khi nhìn thấy cô đã tự động nhịp chân quỳ gối, giống như cúi chào cấp trên của họ vậy, khung cảnh ấy thật sự quá mức hoành tráng và chấn động, tất cả âm thanh xoắn lại thành một, xuyên thẳng đến tầng trời, tầng tầng lớp lớp, thanh thế long trọng.

“Kính thưa cô cả!”

Cô cả!

Cô cả nhà họ Đường, cô cả của Tùng Lâm! R7CKY đi đến bên cạnh Đường Thi, cười cười: “Uầy? Để tôi xem nào, đám hồi nãy mới trình diễn tiết mục bức vua thoái vị đâu?”

Một đám người không ai dám hó hé nửa lời!

Đường Thi nhếch miệng, dáng vẻ lúc cười ấy thế mà lại có phần giống với bộ dạng lạnh lẽo của Bạc Dạ:

“Thứ nhất, hiện tại tôi chính là người có quyền lợi lên tiếng cao nhất, thứ hai, bảo Bạc Dạ không có con sao, vậy rửa sạch rồi mở to con mắt của mấy người nhìn rõ cho tôi! Bên cạnh tôi đây chính là con ruột của Bạc Dạ, nếu không tin thì cứ việc đi xét nghiệm DNA. Dù cho Bạc Dạ không có ở đây, cũng không tới phiên lũ lòng lang dạ sói mấy người khoa tay múa chân với Bạc Thị đâu!”

Người phụ nữ đi ra phòng họp, từng bước đi vào căn phòng bên cạnh, đẩy ra cánh cửa văn phòng Chủ tịch, người điều hành cao nhất của tập đoàn Bạc Thị, đã đóng bụi từ lâu.

Cô nện từng bước đi đến, bóng dáng thẳng tắp mang theo khí chất mạnh mẽ, giống như một vị vua đầy ngạo nghễ một mình một vẻ đi đến vương tọa của mình. Rõ ràng chỉ là một người phụ nữ, khí chất lạnh lẽo thấu xương cũng không thua bất kỳ gã đàn ông nào!

Sau đấy, Đường Thi không chút ngập ngừng ngồi xuống ghế Tổng Giám đốc.

Xoay ghế lại, đối mặt với đám người theo từ phòng họp qua, Đường Thi cười lạnh, âm thanh cũng lạnh lẽo theo:

“Trước khi Bạc Dạ trở lại, thì tôi, Đường Thi – người trước mắt nắm giữ cổ phần cao nhất công ty, mẹ ruột của con trai Bạc Dạ, sẽ thay thế anh ấy thực hiện mọi công việc hành chính của toàn bộ tập đoàn Bạc Thị!”

“Người kế thừa hợp pháp dựa theo luật kế thừa theo pháp lý chính là con trai của Bạc Dạ, Đường Duy. Trước khi Đường Duy có đầy đủ năng lực hành vi vào tuổi trưởng thành, tôi sẽ thay con xem xét mọi việc của Bạc Thị. Cho hỏi, ở đây có ai không đồng ý không?”

Ở đây có ai không đồng ý không?

Âm thanh chất vấn mạnh mẽ vang lên vậy mà khiến mọi người phải lùi lại hai bước. Người phụ nữ vậy mà lại cực kỳ ngông nghênh ngồi thẳng vào bàn Tổng Giám đốc, nắm lấy toàn bộ những thứ Bạc Dạ từng quản lý, không thèm chia bớt cho ai!

Dù cho Bạc Dạ đã chết, thì vẫn có cô là trụ cột cuối cùng cho Bạc Thị!

Bạc Lương đứng ở cửa, tay không ngớt run rẩy, đôi mắt của Lâm Từ đỏ hoe, hô lớn một tiếng: “Không có thắc mắc gì!”

“Không có thắc mắc gì!”

“Không có thắc mắc gì!”

Được tiếng Lâm Từ phát động, người của Tùng Lâm đứng ở phía sau cũng đồng thanh hô to, thanh âm tưởng chừng có thể rung chuyển cả tòa nhà Bạc Thị, đám cổ đông đơn thương độc mã kia bị không khí này làm cho thiếu chút nữa sợ đến tè ra quần. Tùng Lâm chính là tổ chức ngầm đấy! Bây giờ lại đường hoàng xuất hiện như này, không chừng còn có chống lưng nữa!

“Hừ, … Dựa vào cô? Cũng ngồi vững ở vị trí này?”

Ông Đỗ siết chặt nắm tay:

“Cô là ai chứ hả? Đột nhiên nhảy bổ ra…”

Ông ta còn chưa nói hết câu, trước mắt xuất hiện họng súng đen ngòm lạnh như băng.

R7CKY nhếch mày, cười ngả ngớn:

“Nói đi, thử nói thêm một từ nữa thôi, tôi cho ông nói xằng làm bậy, không có nghĩa là tôi sẽ không xử ông. Mấy người hùa nhau làm ra màn kịch này cũng lên hết đi, tôi đang vội lắm.”

Họng súng kia chỉa thẳng vào đầu ông ta, ông Đỗ sợ đến mức sắc mặt tái hẳn đi:

“Mày… mày là ai…”

Lời vẫn chưa dứt, một viên đạn sượt thắng qua mặt ông ta, ghim chặt vào vách tường!

Ông Đỗ thảm thiết hét lên, cả người ngã sấp xuống, trên mặt do bị đạn sượt qua tạo thành một vệt máu, đầy đau đớn, ông ta rống lên:

“Tôi trúng đạn rồi! Trúng đạn mất rồi!”

“Sao mà làm ra vẻ oan ức quá vậy?” R7CKY cười thổi nòng súng một cái:

“Bắn vào vách tường dọa ông một cái mà ông cũng bị dọa đến mức này rồi à? Với cái gan này của ông, vậy mà còn định làm phản lôi Bạc Dạ xuống ấy hả? Tôi có cho ông thêm mười lá gan nữa thì con mẹ nó, ông cũng chẳng có cái tương lai ấy đâu!”

Một đám người nhanh chóng lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn đám người Đường Thi mang theo. hoảng sợ.

“Tôi á, sẽ không nổ súng lung tung đâu mà, đấy là phát cảnh cáo thôi.”

R7CKY thu súng lại ra vẻ chẳng hề gì đâu:

“Đường Duy là học trò của tôi, mấy người nghi ngờ Đường Thi chẳng khác gì đang hoài nghi Đường Duy, vậy là vả vào mặt tôi rồi. Vả mặt tôi, tôi không vui, cho mấy người hai lựa chọn này. Một, ngoan ngoãn quay lại vị trí vốn có làm việc, hai, là để tôi cưỡng chế mấy người ngoan ngoãn quay về, tự chọn đi?”

Cưỡng chế, cưỡng chế, đến lúc đó chắc chắn sẽ không dễ chịu gì đâu! Huống chi hai người bọn họ, người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh gã đàn ông áo đen trông còn đáng sợ hơn!

Ventus còn chẳng cần nói lấy một câu, ánh mặt lạnh lẽo kia đã đủ dập tắt mọi tâm tư xấu xa của bọn họ.

Anh ta và R7CKY quét mắt nhìn mọi người một

“Còn ý kiến gì không?”

Vài người còn muốn bật lại, miệng ồn ào:

“Nhưng cô Đường Thi đây cũng đã có thành tích gì đâu, làm sao khiến mọi người tin phục để cho cô nhậm chức Tổng Giám đốc tạm thời chứ?”

“Ai nói không có thành tích gì?”

Lại một âm thanh khác vang lên, Đường Thi vui mừng ngẩng đầu nhìn, thấy mấy người đang bước vào phòng kia, đó là mấy người bạn tốt của cô.

Lần này Lục Khủng Long vậy mà không mặc đồ có lượt: hình khủng long nữa, thái độ khác hẳn, mang giày da, mặc vest, giống như một công tử nhà giàu. Đường Thi cười nhẹ, cô cũng quên mất, vốn dĩ họ là con cháu nhà giàu mà.

Lục Khủng Long đem xấp báo cáo giao cho Đường Thi, cười nói:

“Cô Đường Thi, công ty chúng tôi muốn hợp tác với cô. Kế hoạch khai phá khu dầu mỏ tại Dubai, không biết cô có hứng thú hay chăng?”

Dubai? Dầu mỏ? Đây là hạng mục hợp tác với lãi kếch xù đấy?

Ai ai cũng đều há to miệng như không thể nổi, chuyện này cũng giống như tùy tiện nhặt được một tảng thịt heo vậy. Sau lưng Đường Thi rốt cuộc có những ai, tiện tay đã có thể lấy ra một hạng mục hợp tác lợi nhuận mấy nghìn tỷ như vậy?

“Anh trai tôi nói rằng, nếu cô cần, nếu ở Bạc Thị cô không được đối đãi tốt, đội Phong Thần đều có thể phái đội bảo vệ có vũ trang đến bất cứ lúc nào, đảm bảo đến cả gia quyến người thân của cô cũng an toàn.”

Tiểu Nguyệt Lượng cũng cười bước đến nói, giọng điệu nói chuyện cứ như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp, nhưng… Nhưng trong miệng cô nhắc tới chính là đội Phong Thần đấy!

Đội Phong Thần ra mặt bảo hộ, đều là… nguyên thủ quốc gia, tầng cấp lãnh dạo đất nước…

Làm sao lại dễ dàng phân ra bảo vệ Đường Thi như vậy?

Đám người đó rốt cuộc là ai, tại sao lại đến đây vậy?

Phương Phương rất vừa lòng với hiệu quả đi dọa nạt này, một bên chen vào nói:

“Không sao, tôi sẽ kêu công ty giải trí của ba tôi đến đưa tin phỏng vấn chuyên nghiệp cô, để giúp cô nổi tiếng, tăng độ thiện cảm của người dân với cô, vậy thì chẳng có ai còn nghi ngờ gì cô nữa rồi. Hoặc không ấy thì đem chuyện hôm nay bung bét ra hết đi, đến lúc đấy coi ai mới là kẻ mất mặt đây?”

Chuyện hôm nay… Ý này không phải là muốn đem chuyện bọn họ định làm phản nói cho mấy tờ báo lá cải à! Mấy tòa soạn lá cải nổi tiếng nhất là đem đen tẩy thành trắng, cũng chẳng hề khó khăn gì hắt hết nước bẩn lên đầu họ, nếu chuyện này bị bọn họ biết, tin tức có thể bị nói thành vô số chuyện.

Thanh danh Bạc Thị bị truyền đi kiểu đấy thì sau này ai dám mua cổ phiếu bọn họ nữa? Lúc đẩy dù bọn họ cướp đi Bạc Thị thì sao chứ, cũng vô dụng thôi! Vài người bị nỗi uy hiếp cùng sự kinh sợ dồn dập chèn ép, cảm thấy tim cũng bắt đầu không đập nổi.

Thân thế đám bạn bè của Đường Thi sao lại lớn như vậy, chuyện này khiến bọn họ ai cũng không trở tay cho kịp!

Cổ đông Đỗ bắt đầu hoảng loạn, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện khi sự việc đang tiến hành đột nhiên nhảy ra một Đường Thi, vậy có nghĩa là bọn họ đã không thể dễ dàng muốn làm gì thì làm Bạc Thị nữa rồi.

Cô giống như một thiên thần hạ phàm, xuất hiện ở tập đoàn Bạc Thị đang ngập tràn nguy cơ, bảo vệ tất cả những thứ vốn thuộc về Bạc Dạ sắp sửa lọt vào tay kẻ khác bởi vô vàn âm mưu quỷ kế, thậm chí thay thế anh ngồi trong văn phòng của Tổng Giám đốc!

Đường Thi quét mắt, thấy trong mắt một đám người chỉ có kinh khiếp và căng thẳng, hiểu rõ rằng bọn họ đã bị trận thế hôm nay của mình dọa dẫm rồi, vì vậy nhanh chóng lên tiếng, không cho ai bất cứ thời gian nào để phản ứng, rõ ràng lưu loát.

“Được rồi, nếu mọi người đã không có ý kiến hay phản đối gì, từ bây giờ, tôi chính là Tổng Giám đốc tạm thời của Bạc Thị. Ai có vấn đề thắc mắc thì cứ tự nhiên đến hỏi, tôi rất chào đón mọi sự ý kiến của các vị. Nhưng nếu có ai muốn tự chuốc lấy nhục lấy khổ, vậy thì tôi cũng rất sẵn lòng chiều theo các vị!”

Giống như một cây búa gõ mạnh xuống:

“Tôi tuyên bố đại hội cổ đông tạm thời chấm dứt, mọi người đều quay lại vị trí của mình làm việc. Bầu trời Bạc Thị này, không đến phiên các người gánh! Bây giờ, tất cả, đều phải nghe lênh tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui