Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Tối hôm nay, tớ đã gặp anh ấy Đường Thi nheo mắt cười, cô biết chắc chắn tất cả mọi người đêu sẽ không chấp nhận sự thật này một cách nhanh chóng được, nhưng cô vẫn cố gắng từ tốn nói: “Thật sự phải nhường địa vị rồi, đã đến lúc phải trả lại tất cả mọi thứ cho nhà họ Bạc rồi”

Cô đã hoàn toàn được giải thoát rồi.

“Vậy… ý của cậu là gì” Khương Thích nuốt nước bọt: “Bạc Dạ… Bạc Dạ đã về rồi sao?”

Suy cho cùng, trong hoàn cảnh bình thường, chỉ cần Bạc Dạ không trở về, Đường Thi sẽ không bỏ hết mọi thứ của nhà họ Bạc.

Nghĩ đến khả năng này, hai mắt Khương Thích trợn to lên, che miệng lại: “Có thật sự như vậy không? Bạc Dạ… anh ấy… anh ấy…

Một hồi lâu sau cô cũng không nói tiếp được, không phải lúc Bạc Dạ chết Đường Thi khóc lóc rất thảm thiết sao, không phải đã chôn cất rồi sao? Sao bây giờ lại thật sự trở về rồi?

Đường Thi nhìn ánh mắt kinh ngạc của bạn thân mình, quay mặt lại, liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hàn Nhượng và Tùng Sam.

Cô cười, lúc đầu cô cũng kinh ngạc như vậy, nhưng bây giờ cô đã qua giai đoạn kinh hoàng rồi, sóng gió đã qua đi, cô cũng bắt đầu yếu ớt mệt mỏi, bây giờ trái tim của Đường Thi đã nhanh chóng già đi, thắng trâm của cuộc sống chỉ còn là một mảnh đất khô mà thôi.

“Khương Thích, tớ phải thú nhận một điều với cậu. Tối hôm nay, tớ đã gặp Bạc Dạ”

Đường Thi lựa chọn nói cho Khương Thích nghe chuyện xảy ra vào tối hôm nay, Khương Thích và Hàn Nhượng đi đến trước mặt Đường Thi, thậm chí động tác và tốc độ của bọn họ còn khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“Cậu nói cái gì cơ?”

Khương Thích hô to một tiếng, có lẽ cô ấy nhận ra mình nói to quá, sợ sẽ ảnh hưởng đến Đường Duy đang ngủ say trong phòng, cô ấy lập tức che miệng lại, thận trọng mà lo lắng hỏi: “Cậu có chắc… người đó, người đó thật sự là Bạc Dạ sao?”

Cậu có nhận nhầm người không? Dẫu sao thì nói một cách khó nghe một chút, cỏ trên phần mộ của Bạc Dạ đều mọc lên cao rồi.

Đường Thi gật đầu: còn nhìn thấy Giang Lăng đang ngồi cùng trên Thật sự là Bạc Dạ, tớ xe với anh ấy”

Giang Lăng, bạn thân của Bạc Dạ, nếu người đó không phải Bạc Dạ, tại sao Giang Lăng lại xuất hiện bên cạnh anh chứ?

Sau một hồi suy nghĩ, Đường Thi đoán lúc đó có thể Giang Lăng là người đã giúp Bạc Dạ ngăn chặn tin tức, cho nên cái chết của Bạc Dạ mới thực tế đến mức có thể lừa gạt tất cả mọi người là nhờ có sự giúp đỡ của Giang Lăng.

“Ôi mẹ ơi…” Khương Thích và Hàn Nhượng đều bị sự thật làm cho bàng hoàng, đặc biệt là Khương Thích, cô trở lại chỗ ngồi của mình: “Tớ còn tưởng răng Bạc Dạ thật sự đã chết…thời điểm anh ấy vừa chết, tớ có cảm giác như mình đang nắm mơ vậy. Dù sao Bạc Dạ cũng mạnh mẽ như vậy, sao có thể nói chết là chết được chứ. Nhưng nửa năm nay, lúc tớ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng Bạc Dạ không còn Tồn tại trên cõi đời này nữa… thì cậu lại nói với tớ răng Bạc Dạ thực sự vẫn chưa chết?”

Cú lật ngược này cũng có chút khoa trương đúng không? Rốt cuộc làm sao có thể như vậy chứ? Trong đầu Khương Thích có một dấu hỏi lớn: “Không phải cậu nói lúc trước xác của Bạc Dạ còn không thể đưa về đây được nữa sao? Lúc thi thể được đưa xuống máy bay cậu cũng nhìn thấy mà, rõ ràng là đã chết rồi, làm sao có thể… “

Đường Thi bất lực bật cười: “Thật ra, lúc ấy tớ cũng có tâm trạng giống như cậu vậy”

Ngay từ đầu cô đã không tin vào sự sống và cái chết, cô không muốn tin rằng Bạc Dạ đã thực sự ra đi, thời gian chờ đợi quá lâu, dần dần làm trôi đi tất cả những mong đợi và góc cạnh, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Khi Đường Thi tưởng rằng tim cô đã chết, thế giới đột nhiên đánh thức cô băng một cái tát vào mặt, đau đớn và vô cùng tỉnh táo, nói với cô rằng, Bạc Dạ đã trở về.

Người đàn ông quyền năng như một vị thần cuối cùng đã quay trở về sau nửa năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui