Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Lúc Đường Thi và Hàn Thâm đến quán lẩu, vừa vặn còn sớm mới tới giờ cơm tối nên bên trong không có nhiều người. Bọn họ không cần xếp hàng mà trực tiếp đi vào phòng riêng. Vừa ngồi xuống, Hàn Thâm đã đưa thực đơn qua. “Ưu tiên phụ nữ trước."

Đường Thi liếc nhìn Giang Yết, Giang Yết không có phản đối. “Không có việc gì, không cần lo cho tôi. Cô cứ gọi món đi tôi sẽ ăn hết. Đừng bận tâm."

Đường Thi cũng không ý kiến gì nhiều liền gọi một vài món cô thích. Sau đó, Hàn Thâm và Giang Yết lại bổ sung thêm một ít. Đặt món xong, mọi người ngồi đợi món và nước lẩu đem lên. Trong lúc rảnh rỗi thì nói chuyện một chút. "À mà Đường Thi, sau này cô làm thế nào mà gặp được Bạc Dạ vậy?"

Giang Yết có chút tò mò, trong mắt anh ta Đường Thi cũng mang theo sắc thái truyền kỳ như Bạc Dạ, cuộc sống mà bọn họ đã trải qua người khác nghĩ cũng không dám nghĩ. Vì thế anh ta rất khâm phục bọn họ. “Nghe nói là gặp ở nước ngoài phải không?"

Đường Thi cười cười: “Lúc gặp chỉ nghĩ là người có ngoại hình giống anh ấy, không ngờ thật sự là anh ấy. Chỉ là lúc đó Bạc Dạ bị mất trí nhớ ngay cả tôi cũng không nhận ra." "Nghiệt duyên đó nha." Giang Yết không biết phải nói gì, chỉ có thể thở dài xúc động. "Đây thật sự là nghiệt duyên mà. Quanh đi quẩn lại, dây dưa nhiều như vậy, vốn dĩ tôi cho rằng hai người sinh tử chia lìa là cái kết tốt đẹp nhất nhưng không ngờ lại phải gặp nhau."

Đường Thi chống cằm bộ dáng thư thả cười nhẹ, đem tất cả đau xót cười một cái liền cho qua. “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ Bạc Dạ cứ vậy mà chết đi, tôi còn nghĩ nếu anh ấy thật sự chết thì tất cả trách nhiệm đều để tôi tới gánh." “Nếu chưa chết thì sao." Giang Yết hỏi: “Anh ấy đã về rồi, cô dự định thế nào." "Cứ như vậy đi.”

Đường Thi cười nhạt, mặt mày của người phụ nữ này trầm ổn mà tao nhã, đó là khí chất được rèn giũa từ gai góc của một đời. "Anh đã từng nghe qua câu này chưa? Tôi yêu anh nhưng không còn thích anh nữa, nếu một ngày anh sắp chết, tôi sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình cho anh. Nhưng nếu anh sống tốt, tôi nghĩ chúng ta không cần gặp nhau nữa."

Người nói ra câu này hẳn đã trải qua khá nhiều chuyện. “Vậy... cô không dự định quay trở về với Bạc Dạ sao?" Nồi lẩu được bưng lên, trong chốc lát đã sôi sùng sụ, một bên nồi có màu cay đỏ cùng nước dùng trong veo ở nửa nồi bên cạnh tạo nên sự khác biệt tương phản rất rõ ràng trông rất ngon miệng.

Bao tử gà được cho vào cả hai nước dùng trong nồi lẩu, đây cũng là điểm đặc sắc của món lẩu này.

Đường Thi nhìn Giang Yết, không biết là đang thông qua anh nhìn thấy ai. “Ừ, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Thật sự không cần thiết phải ở bên nhau nữa. Chúng ta đã trải qua hàng ngàn cửa ải, đã nhìn thấu tất cả át chủ bài của nhau rồi. Làm sao có thể quay lại như xưa đây?"

Đường Thi hận Bạc Dạ nhưng cũng không bỏ được Bạc Dạ. Cho nên chỉ cần Bạc Dạ còn sống là được rồi, cô không quan tâm cuối cùng anh sẽ ở bên ai hoặc sẽ cưới ai, sống với ai đến trọn đời.

Thậm chí cô còn lên kế hoạch để hai người cả đời không gặp nhau nữa, cô không cần Bạc Dạ trả nợ, nhất đao lưỡng đoạn hai người đường ai nấy đi sau đó cô sẽ đưa Đường Duy rời xa nơi này.

Không phải người ta nói cô lòng dạ độc ác sao.

Thế nhưng ngay sau khi Bạc Dạ gặp tai nạn, cô đã quay lại thay thế cho Bạc Dạ, chống đỡ mọi chuyện.

Những người nói cô độc ác chắc không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ quay lại, vì yêu và hận đồng thời tồn tại, không còn yêu thì sao lại hận.

Mà những người bàn tán kia không hiểu được, họ chỉ thấy Đường Thi lựa chọn bỏ đi mà không nghĩ tới sau khi cô rời đi đã buông xuống không ít thù hận.

Trong lòng Giang Yết có chút đau xót: “Hai người cũng đều không dễ dàng gì nha. Bây giờ Bạc Dạ có thể coi như vừa trải qua một cuộc dạo chơi sinh tử, anh ấy hẳn phải biết nhiều thứ hơn trước, tại sao... tại sao không thử lại một lần." "Yêu một lần là đủ rồi." Ai có thể lấp đầy trái tim đã có nhiều lỗ thủng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui