Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

“Ai da.” Bộ dáng Đường Duy giống như người từng trải, hai tay khoanh ở trước ngực: “Xem ra ân oán giữa ba và mẹ kiếp này không thể hóa giải được rồi.”

Bạc Dạ cười cười, sắc mặt không tốt lắm, nhưng giọng nói lại đặc biệt có tinh thần: “Vậy sao? Vậy cứ vướng mắc cả đời này là được rồi, dù sao thì ba cũng đã có con trai là con đây rồi, nhà họ Bạc cũng sẽ không bị tuyệt hậu, cả đời này ba không lấy người phụ nữ nào khác nữa cũng không sao.”

“Ồ!” Đường Duy giống như nghe được thứ gì đó mới mẻ: “Con không tin ba có thể vứt bỏ được mọi thứ như vậy.” “Trước kia ba cũng không tin.”

Ánh mắt Bạc Dạ thâm trầm, rõ ràng cơ quan chức năng của cơ thể bị tổn hại, nhưng tinh thần của anh vẫn mang theo vẻ tùy tiện, bị thương cũng không thể ngăn trở được ánh sáng trong mắt anh: “Nhưng khi ba mất trí nhớ, xa cách nhau lâu như vậy, lại một lần nữa gặp được cô ấy, lại yêu cô ấy một lần nữa, vì thế ba đã tin.”

“Ba yêu mẹ sao?” ánh mắt của Đường Duy có chút phức tạp: “Ba khẳng định, không phải là do những kí ức và những thói quen kia khiến cho ba theo bản năng bồi thường cho con và mẹ sao?”

“Nếu như nói đây là bản năng.” Bạc Dạ nói một câu khiến cho Đường Duy cảm thấy mũi có chút cay cay: “Vậy thì, cho dù là làm lại một nghìn lần một vạn lần, việc ba yêu Đường Thi cũng là một loại bản năng.”

Đường Duy nắm chặt những ngón tay: “Nhưng mà…” “Không có nhưng nhị gì cả.”

Bạc Dạ hướng mắt ra ngoài cửa sổ: “Những chuyện mà trước kia ba làm, trời đất khó dung, ba biết, vì thế cũng hiểu được sự phòng bị của Đường Thi đối với ba.”

Đường Duy không nói gì thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Sau này, ba còn tiếp tục đến tìm con với mẹ nữa không?”

Bạc Dạ nở nụ cười rất yêu nghiệt: “Làm sao, sợ xa cách lâu quá sẽ nhớ ba à? Lo lắng cái gì, gia sản của ông đây sau này đều là của con, sớm muộn gì con cũng được thừa kế thôi.”

Đường Duy đỏ mặt, lùi lại hai bước: “Ai cần tài sản của ba? Con không thèm!”

Bạc Dạ cố ý làm ra vẻ do dự: “Ai da, những cũng không thể để như vậy được đi? Chẳng lẽ mang đi quyên góp hết?”

Ánh mắt Đường Duy trốn tránh, còn phải cố ý làm ra vẻ không để tâm: “Tùy ba, dù sao cũng không liên quan đến con.”

“Ồ!” Bạc Dạ kéo dài âm điệu: “Ba hiểu rồi, được thôi, vậy thì nghe con đi.”

Đường Duy tức giận quay đầu trách móc một câu: “Ba là đồ xấu xa, ngớ ngẩn!” Sau đó không hề quay đầu lại nữa mà chạy ra khỏi phòng, va phải Bạch Việt đang định đi vào phòng. Cậu bé loạng choạng hai bước, cũng không để cho Bạch Việt đỡ, nghiêng ngả chạy ra ngoài.

“Ai dô.” Bạch Việt cảm thấy có chút buồn cười: “Anh làm gì khiến cho cậu chủ nhỏ tức giận như vậy chứ?”

Bạc Dạ nhún nhún vai: “Không biết, dù sao cũng rất là kiêu ngạo chạy ra ngoài, đợi một lúc nữa giúp tôi dỗ dành về đây.”

“Thôi đi, con của vợ trước khó nắm giữ lắm.”

Bạch Việt cầm bản báo cáo đập hai phát lên tủ đầu giường, ý muốn chuyển sự chú ý của Bạc Dạ lên người anh, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Bạc Dạ, tôi phải nói với anh việc này.”

“Việc gì?”

Bạc Dạ ngẩng đầu, nhìn biểu cảm của Bạch Việt, hô hấp ngừng lại. “Anh đoán không sai, thời khắc này cuối cùng vẫn đến.” Bạch Việt cau mày: “Anh nghĩ kỹ chưa?”

Các ngón tay của Bạc Dạ nắm chặt lại: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến hai mẹ con bọn họ.”

“Cái này thì anh yên tâm, tôi luôn âm thầm phái người bảo vệ bọn họ.”

Bạch Việt thở dài, ngồi xuống bên cạnh giường của Bạc Dạ, nhìn thấy nước truyền treo bên cạnh sắp hết. Thế là Bạch Việt giúp anh rút kim tiêm ra, để cho Bạc Dạ cầm bông ấn lên trên vết tiệm: “Tôi chỉ muốn hỏi, anh nghĩ như nào đối với việc này?”

Mắt của Bạc Dạ trầm xuống, Không nói gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui