Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đường Thi không nói nữa, một lúc sau quay người chạy qua Diệp Kinh Đường, bóng dáng hai người cuối hành lang đan vào nhau, kéo dài trên vách tường.

Lúc Đường Thi đi đến đại sảnh căn cứ, thấy Bạch Việt đang vùi mình vào trong chiếc ghế sô pha. Một đầu tóc bạc quấn quanh cơ thể, anh ngẩng khuôn mặt đẹp như ma mị lên, rồi nở nụ cười đào hoa phong nhã với Đường Thi: “Ồ, nói chuyện với Bạc Dạ xong rồi à?” “Không có gì để nói.”

Đường Thi chào hỏi với Bạch Việt xong định rời đi, lại nhớ ra Đường Duy: “Con trai tôi đâu?”

“Thắng nhóc thối đó ư? Trong phòng của tôi.”

Bạch Việt đứng dậy đi đến trước mặt Đường Thi, Đường Thí mới phát hiện tuy rằng anh ta gầy nhom, mặt lại giống phụ nữ nhưng vẫn khá cao, đứng trước mặt cô còn có thể đổ bóng.

Người đàn ông đó cong môi cười: “Trông cô không vui lắm.”

Cũng đúng thôi, ai bị Bạc Dạ đối xử như vậy đều không vui nổi.

Đường Thi không nói gì, chỉ nhỏ giọng ậm ừ. Hai tay Bạch Việt đút túi, dẫn cô vào phòng, tư thế vô cùng phóng khoáng. Một trận gió lùa tới, làm mái tóc bạc của anh bay phấp phới, nhìn anh ta đi trước, giống như một người mẫu phi giới tính vậy: “Tôi còn tưởng cô sẽ tái hợp lại với anh ta.”

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

Đường Thi thờ ơ nói: “Tôi và Bạc Dạ không cần phải tái hợp.”

“Đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại không ở bên nhau. Thật đáng tiếc.”

Bạch Việt trông như thuyết khách của Bạc Dạ, quay người mỉm cười liếc nhìn Đường Thi với bộ mặt hờ hững: “Ôi, đừng phơi ra cái vẻ mặt này có được không? Hai người có ở bên nhau hay không cũng chẳng liên quan lắm đến tôi, tôi chỉ muốn giúp Bạc Dạ, cái con người đáng thương này nói vài câu tốt đẹp để cải thiện địa vị của anh ta trong lòng cô mà thôi.

Bạc Dạ có địa vị như thế nào trong lòng Đường Thi?

Đến chính Đường Thi cũng không trả lời được. Bạch Việt dừng lại trước một căn phòng, sau đó gõ cửa: “Nhóc thối, anh vào nhé?”

“Vâng, anh Bạch Việt.” Giọng Đường Duy cất lên khiến Đường Thi hơi sửng sốt, con trai cô dường như đang ngày càng có quan hệ tốt hơn với những người đàn ông bí ẩn này.

Mở cửa bước vào, Đường Duy đang ngồi trước máy tính nghiên cứu cơ quan cơ thể con người, Bạch Việt tiến lên vỗ vai cậu bé: “Này, anh bạn nhỏ, phụ huynh nhóc tới đón nhóc về nhà rồi này.”

“Mommy?” Đường Duy nhìn thấy Đường Thi thì sửng sốt. “Mẹ nói chuyện với ba xong rồi sao?

Đường Thi hơi do dự, cuối cùng vẫn không nói cho Đường Duy biết những chuyện làm tổn thương lẫn nhau giữa cô với Bạc Dạ: “Ừ, chúng ta đi thôi.”

“Mẹ không có vấn đề gì nữa chứ?” Đường Duy vẫn chưa muốn rời đi: “Hay là ở chỗ anh Bạch Việt nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?”

“Nhóc coi chỗ anh là bệnh viện đấy à.” Bạch Việt cười bất lực: “Đây là căn cứ riêng của anh đấy? Ngoài mấy người ra không ai có thể vào đâu.”

Đường Duy càng thêm được voi đòi tiên: “Thật sao? Vậy sau này em có thể tùy ý ra vào u?”

“Ừm.” Bạch Việt sờ sờ cằm: “Vì nhóc là học trò bảo bối của Ngạo Mạn nên tôi miễn cưỡng cho nhóc một đặc cách này, về sau muốn đến thì nói với tôi một tiếng.”

Bạch Việt cười nhìn Đường Duy: “Về phần thông tin liên lạc, tôi cũng chẳng cần đưa cho nhóc nữa nhỉ? Dù sao với năng lực của nhóc, hẳn là vẫn có thể tra ra được?”

Đường Duy búng tay, nhảy xuống nắm tay Đường Thi: “Nói rồi đó, lần sau em sẽ liên lạc với anh.”

Cậu bé dẫn mẹ đi ra ngoài, Đường Thi cảm thấy khó hiểu liếc nhìn trang web lúc nãy đang mở, kết quả nhìn thấy rất nhiều hình ảnh bộ phận cơ thể người đẫm máu. “Con…đang xem cái gì vậy?”

“Thận ạ.” Đường Duy ngắn gọn: “Con đang tìm hiểu về các bộ phận cơ thể người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui