Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

“Điều tra video giám sát một chút.” Bạc Dạ nhanh chóng phản ứng lại, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Từ, bảo cậu ta mau đi điều tra video giám sát mấy ngày nay của bệnh viện Nhân Ái. Nếu người đó không lâu trước đây còn tới, nhất định sẽ có ghi chép.

Mà tất cả điều này, bị hai người âm thầm nghe lén hết tất cả. “Bạc Dạ muốn điều tra video giám sát.”

“Không sao hết.”

Một người trong đó nói: “Chúng ta cũng hành động đi.”

Tầm mắt quay trở lại phòng bệnh của Anh Như, Tô Kỳ cẩn thận quan sát tất cả trong phòng bệnh. Lúc trước khi Bạc Dạ biết An Như hết hi vọng hồi phục đã bí mật đưa cô ta vào nơi này, phòng ngừa có người âm thầm tấn công An Như, coi như tương đương gián tiếp giam lỏng An như, dù cho cô ta tỉnh lại lần nữa, cũng không thể trốn thoát.

Giờ này khắc này, trong mắt Bạc Dạ tràn đầy cảnh giác: “Tôi cảm thấy trong không khí có mùi hương.”

Tô Kỳ nhíu mày: “Mùi hương gì?”

“Mùi hương này rất quen thuộc.”

Bạc Dạ cũng đang nhớ lại, bởi vì thiếu sót ký ức, cho nên hơi khó để anh có thể nhớ ra mùi hương này là gì, nhưng mà nhất định là có ấn tượng, hoặc là đã từng gặp phải gần đây.

Nhìn dáng vẻ Bạc Dạ đau khổ suy nghĩ, Tô Kỳ chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của anh: “Từ từ thôi, trước tiên nhìn xem tình trạng thân thể của An Như.”

Anh ta ngồi xuống một bên, trực tiếp mở miệng: “Chào cô An Như, tôi là Tô Kỳ.”

An Như nằm ở nơi đó, không có bất kì động tĩnh gì, so với mức độ lúc trước khi Tùng Tranh lâm vào hôn mê còn sâu hơn.

Những âm thanh có thể truyền đạt vào trong đầu An Như đều trở nên mơ hồ.

Tô Kỳ nói: “Chị của cô An Mật gạt cô, hoặc nói đúng hơn là lợi dụng cô, coi cô thành họng súng làm rất nhiều chuyện, cô có biết không?”

An Như ngay cả một chút phản ứng cũng không có, lông mi cũng không run.

Bạc Dạ lật xem kiếm tra ghi chép trong phòng bệnh của An Như, liếc nhìn số liệu thân thể gần đây của An Như. Hôn mê sâu, trạng thái người thực vật, không có bất kì phản ứng sinh lí nào.

Sự trao đổi chất trong thân thể cũng vô cùng chậm chạp.

Anh thở dài: “Không được, manh mối chỗ An Như có khả năng đã bị chặt đứt.”

Có điều cũng không tính là không có thu hoạch gì, ít nhất hôm nay bước vào gian phòng này đã nhận ra điểm khác thường, bọn họ hẳn nên tới sớm hơn một chút.

Tô Kỳ dứt khoát đứng dậy: “Bác sĩ có chắc chắn sẽ khiến An Như tỉnh lại không?” “Không.” Bạc Dạ lắc đầu: “An Như rất có thể sẽ ngủ cả đời, có lẽ đây cũng là mục đích của An Mật, khiến em gái của mình vĩnh viễn ngủ say. Nếu như cô ấy chết, An Mật sẽ không thể lợi dụng An Như, An Như cần phải sống, nhưng không thể làm ra bất kì hành vi gì, cho nên người thực vật chính là lựa chọn tốt nhất.”

Mưu đồ thật là đáng sợ.

Khi hai người đang suy nghĩ dở, có một cuộc điện thoại gọi đến, lúc Bạc Dạ kết nối, giọng nói của Lâm Từ phía bên kia có chút thở gấp. “Cậu Dạ, chúng tôi đã tìm người điều tra video giám sát rồi.”

Ánh mắt Bạc Dạ lập tức sắc bén: “Thế nào? Có chụp được không?” “Có, nhưng mà kết quả hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cậu Dạ, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Lâm Từ nuốt nước miếng, cứ như là đang vô cùng sợ hãi, rồi lại không thể không thừa nhận sự thật này: “Chúng tôi nhìn rất nhiều lần, xem đi xem lại, cuối cùng xác nhận, người video giám sát chụp được là…là cô Thị.”

Cô Thi.

Đường Thi!

Bạc Dạ nghĩ ra, hóa ra mùi hương quen thuộc này chính là mùi nước hoa trên người Đường Thi.

Đồng tử anh co rút, thiếu chút nữa nắm không chắc di động, một phút sau đại não ầm ầm vang lên, ý thức trống rồng.

Trái tim nhảy lên dữ dội, Đường Thi? Vì sao? Vì sao lại là Đường Thi?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui