Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Sau này Đường Duy về nhà, Đường Thi đang trò chuyện video với người khác. Thấy cậu bé và Tùng Sam đã về, cô cười nói: “Sau mà mặt co mày cáu vậy? Buổi diễn thuyết hôm nay không thuận lợi à?”

Đường Duy lắc đầu: “Không phải. Con gặp phải kẻ không muốn gặp.”

Đường Thi ngẩn người: “Sao vậy?” “Chẳng qua là xảy ra chút xích mích.” Đường Duy rầu rĩ trả lời: “Nhưng không sao, mẹ à, con không bị ảnh hưởng gì đâu. Đúng rồi, mẹ đang video với ai vậy?” “Vưu Kim và Khắc Lý Tư.” Đường Thi vẫy tay gọi cậu bé: “Con lại đây chào các chú một tiếng đi.” “Wow, chú Vưu Kim!”

Đường Duy lập tức vui vẻ nhảy qua chào hỏi, Vưu Kim còn đang nói: “Đúng rồi, gần đây bên châu Phi đang bùng nổ dịch bệnh, công ty chúng tôi dựa trêи tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, sẽ đưa ra tác phẩm thiết kế Toàn cầu cùng nhau cứu châu Phi. Chà, nhóc con, sau cháu lại tới đây?” “Đã lâu không gặp, các chú đang bận à?” Đường Duy chào hỏi bằng tiếng anh. Vưu Kim cười híp mắt: “Chú bị gãy xương còn chưa lành nên vẫn đang nằm viện, Khắc Lý Tư đang xử lý công việc với chú. Bé con, trình độ tiếng Anh của cháu lại tăng thêm rồi.” “Đó là tất yếu.” Đường Duy cười nói: “Hôm nay cháu đại biểu trường học diễn thuyết, chú không đến thật đáng tiếc.” “Sau này chắc chắn còn có cơ hội, chờ chú hồi phục sẽ đến tìm cháu chơi.” Vưu Kim chớp mắt: “Chú nhớ đồ ăn của đầu bếp nhà cháu. Oh, cậu ấy làm chú yêu phải đồ ăn Trung Hoa!

Đường Duy trò chuyện với Vưu Kim một hồi, sau này bởi vì nghe thấy họ nói chuyện, biết anh ta và Đường Thi còn bận trò chuyện công việc nên không chiếm thời gian của họ, ngoan ngoãn nhường chỗ. Sau đó lại nghe Đường Thi nghiêm túc từ mấy tiếng, chờ cuộc họp này kết thúc, Đường Duy mới quay sang hỏi: “Mommy, mẹ muốn đến châu Phi à?” “Trước mắt mẹ đang có dự định này.” Đường Thi gật đầu: “Bên kia đang bùng nổ dịch bệnh, công ty của Vưu Kim muốn quyền tiền và đồ dùng, nhân tiện muốn gây dựng danh tiếng, dù sao mẹ cũng rảnh rỗi.” “Quá nguy hiểm.” Đường Duy nắm tay Đường Thì: “Mặc dù con rất thích sự lương thiện của mẹ, nhưng mẹ à, trước mặt tai họa, con rất ích kỷ, con sợ mẹ xảy ra chuyện, cho nên mẹ đừng đi, vì con được không?”

Đường Thi mim cười: “Đường Duy, cuộc đời mẹ đã trải qua quá nhiều, nỗi khổ nào cũng từng nếm trải, trước mắt mẹ đã kiếm đủ tiền, thanh danh cũng đã lấy lại, nói thật mẹ không nghĩ ra cuộc đời cần thăng hoa cái gì, chi bằng tới châu Phi một chuyến để tận mắt thấy thiên tai nhân họa ở đó, nhìn xem trêи thế giới này còn bao nhiêu người bị tai họa tra tấn, có lẽ sẽ tìm được ý nghĩa cuộc đời cho chính mình”

Đường Duy không thể khuyên nhủ Đường Thi, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Tìm người đi cùng mẹ đi.”

Vưu Kim bị gãy tay, thương cân động cốt một trăm ngày, ít ra cũng cần hai ba tháng dưỡng thương. Nhưng đi châu Phi lại ở một tháng sau, cho nên Vưu Kim chắc chắn không thể đi cùng Đường Thi. Còn Khắc Lý Tư, đương nhiên phải đi chăm sóc Vưu Kim trong lúc nằm viện, thế nên cũng không rảnh rỗi. Đường Duy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không tìm được ai đi cùng, sốt ruột đến mức cau mày. Đường Thi bật cười: “Được rồi, đoàn đội của mẹ sẽ tìm người đi cùng mẹ, mẹ không có khả năng đến đó một mình, con đừng lo, còn một tháng nữa kia mà, cứ từ từ.”

Nhưng bên kia, Bạc Dạ vừa nhận được tin tức nói Đường Thi rất có khả năng sẽ gia nhập vào kế hoạch cứu viện châu Phi của công ty Vưu Kim, anh họp xong rồi trở lại văn phòng, uống một chai nước lạnh lớn để bình tĩnh lại. Anh nắm cạnh bàn: “Có cách nào để Đường Thi không đi không?”

Lâm Từ ngây ngẩn cả người: “Anh không muốn cho cô Đường Thi đi à?” Cứu viện ôn dịch và thiên tại là sự nghiệp rất vĩ đại, có lẽ cô Đường Thi cũng hiểu được điều đó nên mới muốn đi một chuyến để mở rộng tầm mắt, làm phong phú trải nghiệm cuộc đời mình. Song Bạc Dạ lại điên cuồng lắc đầu: “Không được, rất nguy hiểm, lỡ cô ấy bị gì thì tôi phải làm sao đây?”

Lâm Từ nói: “Chẳng phải anh cãi nhau với cô ấy sao?”

Bạc Dạ đập lên bàn: “Cãi nhau là một chuyện, có muốn hay không lại là chuyện khác! Tôi cãi nhau với cô ấy là vì hôm đó tôi đang bực mình, nói không lựa lời, nhưng nếu cô ấy đi châu Phi, nơi đó hoang tàn vắng vẻ, chỉ có mỗi đất cát, ăn một ngụm cơm mà trong cơm có một nửa là cát, tôi không đồng ý! Sao có thể để cô ấy chịu khổ?

Lâm Từ cạn lời: “Cậu Dạ, anh mới xuyên việt từ mấy chục năm trước đến đây à? Sao vẫn còn nghĩ châu Phi toàn cát là cát thế? Bây giờ châu Phi đã khai thác rất nhiều mở dầu, công ty chúng ta có một vụ làm ăn hợp tác với bên châu Phi!” “Tôi không quan tâm!” Thế nô quay sang: “Tôi cảm thấy châu Phi rất nghèo, nghèo đến mức ai cũng biết! Lúc làm ăn kiếm tiền của họ, đào dầu mỏ của họ là một chuyện, nhưng cho Đường Thi qua đó cứu tế, tôi không cho phép! Không được! Quyên chút tiền cho họ là được, dù sao phải nghĩ mọi cách không cho Đường Thi đi!”

Lâm Từ im lặng: “Nhưng… Có vẻ công ty Vưu Kim đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.”

Bạc Dạ sốt ruột: “Làm sao bây giờ? Hay là tìm người bẻ cổ Vưu Kim đi, vậy thì công ty của họ sẽ loạn hết cả lên, vội vàng giành cái ghế chủ tịch, vậy thì sẽ không rảnh quan tâm dịch bệnh ở châu Phi.”

Lâm Từ cảm thấy Bạc Dạ càng ngày càng coi trời bằng vug, ý tưởng vớ vẩn như thế mà cũng nghĩ ra được, đúng là liều mạng chỉ vì theo đuổi Đường Thi. Cậu ta nói: “Nếu cô Đường Thi biết thì chắc nửa quãng đời sau của anh sẽ sống trong cô đơn đến già.”

Bạc Dạ còn nghiêm túc suy nghĩ: “Có lý. Vậy thì phải làm sao đây?” “Hạn chế hoạt động của Đường Thi?”

Bạc Dạ lắc đầu: “R7CKY và Ventus bên cạnh Đường Duy có thể phá giải tất cả khóa mật mã, vật lộn cận chiến hay bắn viễn trình thì cả thế giới cũng chẳng có mấy người ngang tầm với họ. Cậu nói xem nếu tôi nhốt Đường Thi lại thì có phần thắng sao?”

Lâm Từ im lặng nhìn trời. Xong đời, bên cạnh cô Đường Thi đúng là tàng long ngoại hổ. “Vậy… Tìm người tông trúng cô Đường Thi đi!” Lâm Từ chợt nảy ra ý tưởng: “Tông trúng cô ấy khiến cô ấy bị thương nhẹ, vậy thì cô ấy sẽ phải nằm viện tĩnh dưỡng!”

Đường Thi liên tục hắt xì mấy phát trong ngôi nhà Đường Thi. Còn tại văn phòng, Bạc Dạ chỉ hận không thể đập gạt tàn lên đầu Lâm Từ: “Ý tưởng vớ vấn của cậu còn không đáng tin hơn tôi! Lỡ Đường Thi bị thương nặng thì sao? Tôi không đau lòng chắc?”

Lâm Từ lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: “Vậy thì tôi hết cách rồi, chính anh nghĩ đi, muốn sao cũng được.” Bạc Dạ nghẹn lời: “Cậu còn dám cãi tôi à? Muốn tạo phản hả?”

Lâm Từ nhìn về phương xa, chột dạ nói: “Nếu anh thật sự lo lắng cho người ta.. Vậy thì anh… Đi theo cô ấy chẳng phải là được sao?”

Bạc Dạ mở to mắt, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Lâm Từ lập tức xua tay: “Không, tôi chỉ nói thế thôi, nếu anh đi thì tôi sẽ phải xử lý rất nhiều chuyện giúp anh. Anh đừng…” “Từ chối tất cả lịch trình tháng sau cho tôi.” Bạc Dạ vung tay lên: “Tôi muốn lén lút đi theo Đường Thi đến châu Phi.”

Lâm Từ thật sự muốn khóc lóc nhìn trời, vẫn là Bạc Dạ trước kia thì tốt hơn, Bạc Dạ này bay bổng dữ quá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui