Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đường Thi quyết định muốn đi châu Phi là vào ngày thứ ba. Vưu Kim cho cô mấy ngày suy nghĩ, sau này chính Đường Thi đưa ra quyết định tới châu Phi một chuyến để thăng hoa bản thân. Cũng giống như có người thích du lịch Tây Tạng để gột rửa linh hồn, có người đến Iran Iraq chống khủng bố, còn Đường Thi thì lựa chọn châu Phi thực hiện ý nghĩa cuộc đời. Cô muốn xem những người sống còn vất vả hơn mình đã kiên cường sống sót như thế nào.

Sau khi nhận được tin này, Bạc Dạ quyết đoán: “Kiểm tra xem Đường Thi đặt vé máy bay khi nào?” Lâm Từ lật xem lịch trình: “Mùng 2 tháng sau.” “Đặt cho tôi một tấm vé giống thế.” Bạc Dạ kiên định nói, một lát sau lại bổ sung: “Đến… Gặp công ty hàng không, đổi vé của Đường Thi sang vé thương gia cao cấp.”

Lâm Từ nhìn thoáng qua báo cáo, nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Sao anh biết cô Đường Thi đặt vé thường?”

Bạc Dạ nói: “Tôi còn không hiểu cô ấy sao? Với tính cách của cô ấy thì chắc chắn chỉ đặt vé thường thôi.”

Lâm Từ bĩu môi: “Đó là do người ta sống tiết kiệm” “Ý cậu là tôi xa hoa lãng phí hả?”

Lâm Từ nói: “Không phải! Cậu Dạ của chúng ta rõ ràng là… Có tiếng có miếng!”

Biết nịnh hót phết đấy chứ.

Đêm nay, Đường Thi đang định đi ngủ thì Tùng Sam gõ cửa phòng cô, mở cửa ra, anh bưng một ly sữa bò. Đường Thi vui mừng nói: “Cho em hả?” “Em đi ngủ à?” Tùng Sam kinh ngạc nhìn cô: “Anh thấy mấy bữa nay em thức đêm, nghĩ rằng hôm nay em cũng sẽ thức cả đêm nên mới tới xem em.” “Cảm ơn anh.” Đường Thi cười cầm ly sữa uống một ngụm: “Ngày mai em cần chuẩn bị quy trình cho buổi họp báo chính thức của liên hoan phim, cho nên em phải đến công ty Starlight sớm một chút.”

Tùng Sam căn dặn: “Em phải bảo vệ tốt bản thân.” Đường Thi giơ tay khoe chuột: “Anh xem thân thủ của em đây.”

Tùng Sam cười khẽ: “Vậy thì anh không quấy rầy em nữa. Em đi ngủ sớm đi, ngày mai mấy giờ?” “Tám giờ sáng.” Đường Thi ỷ lại nhìn Tùng Sam. Tùng Sam bất đắc dĩ: “Được rồi, anh sẽ gọi em dậy.”

Đêm nay, có người chìm trong giấc ngủ say, có người trằn trọc khó ngủ.

Trước khi đến công ty của Phúc Trăn, Đường Thi đã nhắn tin cho Phúc Trăn trước, đối phương nhanh chóng trả lời bằng meme OK, hơn nữa gửi thêm một câu: “Tôi đã mua bữa sáng rồi, chỉ chờ cô đến thôi”.

Đường Thi mỉm cười, gõ mấy chữ, làm phiền ngài tổng giám đốc.

Thấy dòng chữ “Ngài tổng giám đốc” của Đường Thi, Phúc Trăn cảm thấy trái tim mềm mại, say mê giơ điện thoại cho Bạc Dạ xem: “Nhìn xem, cô ấy gọi tôi là ngài tổng giám đốc kìa.”

Bạc Dạ là một trong những nhà tài trợ lớn nhất nên đương nhiên cũng tới từ sớm. Thấy vẻ đắc ý của Phúc Trăn, anh nghiến răng: “Ờ.” “Chắc chắn cô ấy chưa bao giờ gọi cậu như vậy.” Phúc Trăn vênh váo nói: “Cậu ấy à, xứng đáng làm FA.” “Phúc Đại Bính, cậu còn nói thêm câu nữa, tin tôi sẽ ném cậu vào suối phun ngoài sân ngay bây giờ không?”

Hội trường hôm nay có cái bể phun nước, tạo hình rất đẹp, còn sẽ phun nước theo tiếng nhạc cao hay thấp, rất có hơi thở nghệ thuật.

Phúc Trăn rú lên: “Chẳng phải cậu bị mất trí nhớ sao? Vậy là còn nhớ biệt hiệu của tôi là Phúc Đại Bính à?”

Bạc Dạ trợn trắng mắt, người đẹp trai ngay cả khinh thường người khác cũng đẹp trai. Anh không kiên nhẫn lấy điện thoại ra cho Phúc Trăn xem ghi chú trêи WeChat, không ngờ lại thấy Bạc Dạ quang minh chính đại ghi chú Phúc Trăn là “Phúc Đại Bính”. Phúc Trăn đần mặt ra: “Vãi, trước kia cậu ghi chú tôi như thế hả? Được lắm, tôi cũng ghi chú cậu thành “Bạc Chó Già.” “Cậu thử xem! Nhìn xem tôi có giết cậu không.” Bạc Dạ nhếch môi cười lưu manh: “Nếu cậu dám gọi xưng hô này trước mặt Đường Thi, tôi sẽ cầm gạch đập chết cậu.” “Sĩ diện hão.” Phúc Trăn và Bạc Dạ nhàm chán đi qua đi lại trong hội trường. Liên hoan phim sẽ khai mạc vào lúc đúng 2 giờ chiều, buổi tối còn có giai đoạn đi thảm đỏ, lúc đó sẽ thu hút rất nhiều phóng viên truyền thông đến chụp ảnh, cho nên vô số nữ minh tinh đều sẽ ra sức tranh kỳ khoe sắc trêи thảm đỏ. Có người được lên báo nhờ lộ hàng, có người cố ý vấp té để chế tạo đề tài, còn có người dẫn bạn trai tin đồn đi cùng để cọ nhiệt, tóm lại là đủ các kiểu dáng, sau đó về đăng bài PR khắp nơi, nào là diễm áp người này diễm áp người kia. “Nói thật, tôi rất mong chờ Đường Thi mặc lễ phục.” Phúc Trăn xoa tay: “Chà, lần trước ký hợp đồng, từng được gặp nữ thần mặc váy da để lộ cặp chân dài, tôi vẫn còn chưa quên đâu.”

Bạc Dạ tức giận đến mức bắt đầu tìm tảng đá dưới mặt đất, định đập chết tên Phúc Đại Bính đũa mốc đòi chòi mâm son này.

Sau chín giờ, bắt đầu có khách quý trình diện, một ít vị khách quan trọng đều sẽ đến sớm, bởi vì họ cần tập duyệt quy trình trước để nằm giữ, tương đương với luyện tập một lần. Tranh thủ lúc còn ít người, Phúc Trăn tiến lên, bắt đầu chỉ huy nhân viên làm việc. Bạc Dạ đứng sau màn, mặt mày tinh xảo lạnh lùng. Đại khái trừ Đường Thi, trêи đời này không có thứ gì khác có thể khiến cảm xúc của anh dao động.

Sau này Đường Thi cũng đến. Vừa thấy hình bóng quen thuộc, đôi mắt Bạc Dạ sáng lên. Nhưng anh còn chưa kịp đối mặt với Đường Thi thì tên Phúc Trăn vô liêm sỉ kia đã xông lên, bám lấy Đường Thi, còn kêu nhân viên lấy bữa sáng tới đây: “Đường Thi, cuối cùng cô cũng tới rồi, đại sứ của chúng ta!”

Đường Thi hơi khẩn tưởng: “Lần đầu tiên tôi được đứng trêи sân khấu mang tầm quốc tế như thế này.” Tranh kỳ khoe sắc cứ như đang ở tuần lễ thời trang vậy.” “Không sao không sao.” Phúc Trăn vỗ vai Đường Thi: “Sau này cô sẽ quen dần. Cô chính là người sẽ đại biểu cho chúng ta vươn tới quốc tế cơ mà, mọi người đều tin vào năng lực của cô.”

Đường Thi nhận thấy có ánh mắt nóng rực từ nơi xa đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Dạ đang đứng trong đám đông, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt đau buồn. Cô không lên tiếng, lặng lẽ dời tầm mắt, sau đó nói với Phúc Trăn: “Vào hậu trường luyện tập một chút đi. Các anh bận không?” “Không bận không bận, cô ăn chút gì đó lót dạ cái đã, lát nữa chúng ta bắt đầu luyện tập.” Phúc Trăn chỉ vào người ngoại quốc ở nơi xa: “Đó là đạo diễn tối nay của chúng ta, cô chỉ cần nghe ông ấy chỉ huy là được.” “Vâng.” Đường Thi đi qua chào đạo diễn. Bạc Dại cũng muốn tiến lên, nhưng thật lâu vãn không nhúc nhích. Phúc Trăn lại gần bạn mình, đẩy anh một phen: “Ủa, đứng ngây ra đấy làm gì? Lúc Đường Thi chưa đến cậu vẫn chờ cô ấy, bây giờ cô ấy đã đến, sao cậu không lên chào? Mau đi đi, hôm nay người ta không dẫn theo Tô Kỳ đi cùng.” “Cậu… Cậu làm gì vậy? Chỉ sợ thiên hạ không loạn! Tôi đứng đây xem cô ấy là đủ!”

Xem là đủ cơ à.” Phúc Trăn bắt chước giọng điệu của Bạc Dạ: “Đừng tội nghiệp, hôm nay Đường Thi có vẻ đang vui, cậu mau đi bắt tay cô ấy, dù gì cậu cũng là nhà tài trợ, cô ấy là người phát ngôn cơ mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui