Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Bên kia, Phúc Trăn vừa trở lại hội trường, đúng lúc thấy Bạc Dạ đang tán gẫu với một nhà thiết kế người nước ngoài. Thấy Phúc Trăn đi một mình, thuộc tính thê nô của Bạc Dạ bùng nổ, hỏi một câu: “Đường Thi đâu?”

“Cô ấy không thích nổi bật nên đang nghỉ ở hậu trường.” Phúc Trăn nói: “Cậu cười kiêu ngạo thế? Chẳng lẽ hòa hoãn quan hệ với Đường Thi khiến cậu vui vẻ đến vậy?”

“Đều nhờ Tiêu Hách Thiên.” Bạc Da còn nói với vẻ gợi đòn: “Đường Thi chướng mắt Tiêu Hách Thiên, khiến địa vị của tôi tăng lên.”

Phúc Trăn tức giận đến mức muốn hất nước lên gương mặt đắc ý của Bạc Dạ: “Vậy thì làm ơn nhờ ngài đập mấy triệu tệ cho người phát ngôn Tiêu Hách Thiên của chúng tôi đi, không có cậu ta hòa hoãn quan hệ của anh với Đường Thi thì đâu ra gương mặt đắc ý kênh kiệu này của anh? Mấy ngày trước còn ỉu xìu như vợ chết vậy.”

Bạc Dạ nhíu mày: “Tôi dư tiền thì sao không cho Đường Thi? Cho Tiêu Hách Thiên làm gì? Tôi ăn no rửng mỡ chắc?” “Cậu vẫn tỉnh táo nhỉ.”

Phúc Trăn chậc chậc cảm khái: “Vừa lúc, Đường Thi đang ở trong phòng nghỉ một mình, cậu có thể vào hậu trường chơi với cô ấy.”

Bạc Dạ híp mắt: “Cậu để cô ấy ở lại hậu trường một mình?”

“Dù sao bây giờ còn chưa tới lượt cô ấy ra mặt, cô ấy phải ra mặt vào thời điểm vàng!” Phúc Trăn chỉ về phía ban đầu Tiêu Hách Thiên đứng: “Bây giờ gần tới lúc Tiêu… Ấy khoan, Tiêu Hách Thiên đâu?”

Bạc Dạ đáp: “Chắc kéo Thạch Họa không biết đi đầu rồi.”

Phúc Trăn khựng lại: “Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng cậu ta còn đứng đó chào hỏi tôi với Đường Thi cơ mà, tôi kêu họ cùng vào hậu trường nghỉ ngơi, hình như họ đầu đi theo.”

“Ý cậu là Tiêu Hách Thiên đã đi chào hỏi các doanh nhân khác?” Bạc Dạ đút tay vào túi quân, trên đường không ngừng có người lên tiếng chào anh, anh cười xấu xa đáp lại đám sao nữ, khiến một đám hot girl mạng giơ điện thoại chụp lén.

Phúc Trăn nhìn lướt qua hội trường: “Hình như không thấy Tiêu Hách Thiên.”

Bạc Dạ giật mình: “Cậu ta… Có khi nào đã ra ngoài… Dã chiến với Thạch Họa không?”

“Trong đầu cậu toàn mấy thứ hạ lưu gì vậy?” Phúc Trăn trợn trắng mắt, nhưng đang định phản bác thì bị nghẹn: “À khoan, Tiêu Hách Thiên… không chừng còn thật sự làm ra chuyện đó.”

Bạc Dạ cười híp mắt: “Vậy thì chúc em họ cậu hạnh phúc.”

“Cậu tránh ra! Gặp phải cô em họ như vậy đúng là xúi quẩy tám đời, quá mất mặt!” Phúc Trăn thuận tay cầm một ly nước chanh từ trong khay của nhân viên phục vụ: “Tôi phải dạy dỗ cô ta để cô ta đừng có cấu kết với người khác ở khắp nơi, làm tôi mất mặt mới được.”

Bạc Dạ vẫy tay chào Phúc Trăn, đi về phía phòng nghỉ ở hậu trường tìm Đường Thi, ai ngờ trên đường bị rất nhiều người chặn lại liên tục nịnh bợ.

Bạc Dạ bị làm phiền vì một đống lễ nghi này, dứt khoát lạnh mặt, bày ra tư thái lãnh khốc như trước kia, ánh mắt tối tăm, khí thế cũng trở nên lạnh lẽo, khiến nhiều người muốn chào hỏi đều bị khựng lại, há miệng đến nửa chừng, cũng không kịp lên tiếng chào.

Bạc Dạ đi một mạch tới hậu trường. Nhân viên phục vụ tại hậu trường khom lưng: “Mời cậu Dạ.”

Bạc Dạ lễ phép nói cảm ơn, sau đó thuận miệng hỏi: “Đường Thi có tới đây không?”

Nhân viên phục vụ lập tức đáp: “Lúc nãy cô Đường Thi đi vào, còn chưa ra ngoài đâu, chắc là đang nghỉ ngơi. Đúng rồi, Tiêu Thiên Vương với một cô gái khác cũng vào nghỉ ngơi.”

Tiêu Thiên Vương? Đây là xưng hô của Tiêu Hách Thiên sao? Bạc Dạ cười lạnh, đúng là ai cũng có thể làm thiên vương. Nhưng trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng, lại hỏi thêm: “Tiêu Hách Thiên với người phụ nữ kia đã ra ngoài chưa?”

“Còn… Còn chưa…” Bị ánh mắt lạnh lẽo của Bạc Dạ nhìn chằm chằm, nhân viên phục vụ hoảng sợ, còn tưởng mình nói chưa đủ rõ ràng nên vội bổ sung thêm: “Lúc nãy họ nói với tôi là đi chào hỏi cô Đường Thi, chắc là đang nói chuyện với nhau.”

Chào hỏi Đường Thi? Bạc Dạ gần như muốn cười lạnh một tiếng. Đường Thi chán ghét Tiêu Hách Thiên đến thế, người sáng suốt đều có thể thấy rõ, Tiêu Hách Thiên với Thạch Họa còn muốn chào hỏi Đường Thi, chẳng lẽ là tự rước lấy nhục?

Anh theo bản năng cảm thấy Tiêu Hách Thiên không có ý tốt, lập tức sải bước đi vào, bước chân càng ngày càng lớn, thậm chí sát ý cũng dần dần hiện lên. Chết tiệt! Tiêu Hách Thiên với Thạch Họa chắc chắn là muốn làm gì Đường Thi! Anh không nên để Đường Thi ở một mình!

Lúc này, trong phòng nghỉ, Đường Thi bị Tiêu Hách Thiên đẩy ngã xuống sofa, người kia năm chân cô khiến cô không thể trốn thoát, toàn thân đè lên người cô, khiến cô buồn nôn. Kiểu tóc của cô cũng bị rối bời trong lúc giãy dụa, mái tóc ban đầu được búi lên gọn gàng giờ đều bị xõa xuống, thoạt nhìn rất quyến rũ, càng khiến Tiêu Hách Thiên khao khát chà đạp cô.

Đường Thi cau mày: “Anh làm vậy, kết cục sẽ rất khó coi!”

“Vậy à?” Tiêu Hách Thiên liếm môi: “Tôi cảm thấy em lúc này rất xinh đẹp.”

Nụ hôn của anh ta rơi trên cổ Đường Thi, Đường

Thi quay mặt né tránh, khiến Tiêu Hách Thiên càng thấy kích thích: “Tôi thích em cứng đầu như vậy. Lát nữa để xem em còn có thể từ chối được không!”

Tia sáng lạnh lẽo lướt qua đôi mắt Đường Thi. Bạc Dạ đi đến phòng VIP trong ùng, thấy Thạch Họa giữ chặt tay nắm cửa. Thạch Hoa ngẩng đầu lên thấy Bạc Dạ, nhất thời mặt cắt không còn giọt máu.

“Anh… Anh Dạ…” Sao Bạc Dạ lại đến đây?! Lần này Thạch Họa không biết nên giải thích như thế nào: “Anh… Anh đến đây làm gì?”

“Cô canh chừng ở đây làm gì?” Bạc Dạ sắc bén hỏi cô ta: “Tránh ra!”

Nghe thấy giọng Bạc Dạ, Đường Thi phản xạ kêu lên: “Bạc Dạ!”

Nghe tiếng kêu của Đường Thi, Bạc Dạ lập tức nổi máu nóng, quả nhiên Đường Thi đang bị nhốt ở trong phòng, nếu anh không đoán nhầm thì Tiêu Hách Thiên cũng ở trong đó, vậy thì Thạch Họa đang chặn cửa không cho Đường Thi thoát thân! Bạc Dạ nổi giận, trực tiếp kéo Thạch Họa ném sang một bên.

Thạch Họa khó tin hỏi: “Anh Dạ, anh đánh phụ nữ ư?”

“Ông đây chính là một tên khốn nạn, cô còn đòi hỏi tố chất với tôi ư?” Bạc Dạ cười lạnh bẻ khớp ngón tay: “Phụ nữ thì sao? Tôi đánh hết không chừa một ai!”

Vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt bỗng phát ra tiếng va chạm mạnh, sau đó là tiếng hét thảm. Bạc Dạ đang định xông vào đánh Tiêu Hách Thiên một trận thì ngay sau đó đã thấy cánh cửa vang lên ầm ầm, sau đó bị người bẻ gãy khóa từ bên trong, cả cánh cửa bay ra ngoài, Tiêu Hách Thiên cùng cánh cửa cũng bị đá bay ra, ngã nhào xuống đất.

Thạch Họa hoảng sợ há hốc mồm. Sau đó, Đường Thi cũng bẻ khớp ngón tay, tư thế giống hệt Bạc Dạ, mặc sườn xám trông như nữ tướng quân có thể lên ngựa cầm giáo bất cứ lúc nào.

Cô bước ra, cười lạnh trông càng giống Bạc Dạ: “Còn muốn thách thức điểm mấu chốt của tôi nữa không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui