Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đường Thi cũng đưa mắt nhìn, lúc này toàn bộ ống kính đều vội vàng quay người thứ hai lên sân khấu. Cô nhìn kỹ thì phát hiện đó là Tiêu Hách Thiên, vẻ mặt anh ta không vui lắm, như thể bị ai đó kích thích, sắc mặt rất tối tăm, nửa bên mặt còn có chút dấu vết.

Điều này khiến một đám truyền thông đều hưng phấn, ngửi thấy mùi drama mãnh liệt, trở về có thể viết vô số bài báo, mỗi bài không giống nhau.

Đường Thi đoán có lẽ người mở màn vốn là Tiêu Hách Thiên, nhưng sau bị công ty trấn an cô nên đưa cô lên, đẩy Tiêu Hách Thiên xuống đi thứ hai. Bị người giành vị trí nên đương nhiên Tiêu Hách Thiên không vui, huống chi người đó… Còn là người phụ nữ đã từng tát anh ta.

Kế tiếp, Đường Thi và Tiêu Hách Thiên đứng cùng nhau, dù gì Tiêu Hách Thiên cũng phải tiếp thụ phỏng vấn. Hai người mỉm cười như chưa từng có xích mích, thử so đấu xem ai càng dối trá hơn, thậm chí còn tùy tiện nói đùa tước mặt truyền thông, khiến Phúc Trăn đứng ở hậu trường chảy mồ hôi lạnh, sợ Đường Thi nóng tính lại cho Tiêu Hách Thiên một cái bạt tai.

Cuối cùng bình yên vô sự vượt qua khâu truyền thông, Phúc Trăn mới hít sâu một hơi, sau đó thấy

Đường Thi bước xuống sân khấu, đi vào hội trường. Một lát sau cô đi ra, đã cởi bộ sườn xám ra. Phúc Trăn lập tức biết Đường Thi nổi giận, tiến lên kêu: “Đường Thi.”

Đường Thi quay lại, mỉm cười: “Có chuyện gì? “Cô muốn về à?” Mới gặp mặt truyền thông xong đã đi rồi? Thật sự chỉ lộ mặt trên thảm đỏ thôi sao? “Dù sao cũng không có phần của tôi.”

Đường Thi nhẹ nhàng nói: “Có Tiêu Hách Thiên rồi, giao cho anh ta là được.”

Nghe vậy, Phúc Trăn nhức đầu: “Cô đang trách chúng tôi kêu cô nhân nhượng cho khỏi phiền hả?”

Đường Thi lắc đầu: “Không, tôi không trách các anh.” Chẳng qua chỉ là quy củ mà mọi người đều biết thôi. Cô không nổi tiếng bằng Tiêu Hách Thiên, công ty đương nhiên cũng muốn bảo vệ danh tiếng cho anh ta, cho cô đi thảm đỏ mở màn để dỗ dành cô đã là nể tình lắm rồi.

Phúc Trăn nói: “Tôi biết cô khó chịu, nhưng… Tiêu Hách Thiên cũng là người phát ngôn của chúng tôi, cô cũng biết” “Ừ, không sao, cho nên tôi không trách các anh.”

Đường Thi cầm túi xách: “Tôi đã khuyên nhủ Khương Thích rồi, sẽ không để cô ấy xúc động gây thêm phiền phức cho các anh đâu. Tôi đi trước đây, các anh chơi tiếp đi.”

“Khoan đã.” Phúc Trăn đuổi theo giữ Đường Thi: “Cô cứ thế rời đi à? Lát nữa kết thúc còn có giai đoạn khác mà.” “Giai đoạn cùng uống rượu chơi đùa à?”

Đường Thi lắc đầu: “Giai đoạn đó có tôi hay không cũng như nhau, huống chi tôi đã qua lứa tuổi thích chơi đùa rồi, các anh chơi vui vẻ.”

“Nhất định phải đi sao?” Phúc Trăn không lên tiếng, ai ngờ trong phòng nghỉ hậu trường lại vang lên một giọng nói. Đường Thi ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiêu Hách Thiên cũng đứng ngoài cửa, hai tay đút túi quần, bên má còn sưng tấy, híp mắt nhìn chằm chăm Đường Thi: “Cô sợ tôi đến mức nhất định đòi về sao?”

Đường Thi cười lạnh: “Không phải sợ anh, mà là ghê tởm anh.”

“Suy cho cùng thì vẫn là sợ tôi.” Tiêu Hách Thiên tiến lên: “Tôi tưởng cô cứng đầu như thế thì kiểu gì cũng sẽ cười tới cuối cùng. Chê tôi ghê tởm, không phải là không thể chịu đựng tôi sao?”

Sắc mặt Đường Thi thay đổi: “Anh đừng có khích tướng tôi! Tôi chẳng muốn dây dưa nhiều với anh đâu!”

“Tôi nói cho cô biết, thế giới này vốn chính là như thế. Cho dù tôi là rác rưởi thì vì thể diện của công ty, họ đều sẽ áp chế chuyện này.”

Tiêu Hách Thiên hung tợn nói: “Showbiz chính là ghê tởm như thế đấy! Cô đã ký hợp đồng làm đại sứ hình tượng thì hãy hoàn thành nhiệm vụ của công ty đi, đừng có ra vẻ thanh cao, còn đòi công ty dỗ dành cô. Nếu cô muốn giữ gìn sự sạch sẽ của mình thì tôi khuyên cô mau cuốn gói rời đi đi, tôi có thể trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô.

Nếu khó chịu thì hãy bò tới vị trí của tôi, thiếu gì công ty van xin cô.”

Tiêu Hách Thiên đối diện với Đường Thi: “Cô phải biết rằng họ chọn cô là vì thưởng thức cô, chứ không phải không có cô không được.”

Đường Thi cắn răng: “Tôi không muốn nghe anh giáo huấn tôi.”

“Không chịu khổ được thì mau rời đi đi.” Tiêu Hách Thiên khinh miệt: “Chẳng phải nói muốn đăng ảnh của tôi sao? Vậy thì mau lên, tôi còn muốn xem cô có thể ngáng chân tôi hay không đây, không chừng còn có thể giúp tôi tăng độ nổi tiếng.”

Phúc Trăn rất đau đầu với thái độ của Tiêu Hách Thiên, cứ tiếp tục thế này thì hai người sẽ như nước với lửa, cả công ty cũng sẽ gặp tai họa, vì thế anh ta đứng ra: “Hai người đừng cãi nhau…”

“Không cần thiết.” Tiêu Hách Thiên liếc nhìn Đường Thi, đi thẳng tới trước bàn trang điểm sửa soạn lại quần áo của mình: “Cô ta muốn đi thì ngăn cản làm gì? Dù sao cũng chỉ là loại người cho rằng mình rất kiên cường, loại người này tôi thấy nhiều rồi, sau này đều chết dưới cái gọi là thanh cao.”

Đường Thi không lên tiếng, chỉ nhanh chóng ra ngoài. Lời nói của Tiêu Hách Thiên như cái tát vả lên mặt cô, khiến cô tức giận đỏ cả mắt.

Người chịu nhục là cô, người bị áp chế là cô, cuối cùng còn bị một tên khốn nạn dạy cô cái gọi là đạo lý với tư cách là tiền bối. Gì mà thói đời như vậy, gì mà thân bất do kỷ, có vượt qua được hay không là quy tắc cá lớn nuốt cá bé.

Lúc ra ngoài, Đường Thi đụng vào Bạc Dạ. Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiến Bạc Dạ hoảng sợ. “Em bị ức hiếp hả?” Bạc Dạ ngẫm lại: “Lại là Tiêu Hách Thiên?”

Đường Thi lắc đầu: “Không phải, chẳng qua là lần đầu tiên bị ghê tởm vì quy tắc ngầm của showbiz.”

Bạc Dạ nói: “Nếu… Nếu em không thích thì cứ hủy hợp đồng đi, thế giới này thật sự rất ghê tởm, tôi cũng muốn em xuất hiện trước mặt mọi người.”

Đường Thi nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh… Nói thế với tôi trên lập trường gì?” Bạc Dạ im lặng thật lâu, đột nhiên nằm tay Đường

Thi. Đường Thi hoảng sợ, muốn nhanh chóng rút tay ra thì Bạc Dạ nghiêm túc nói: “Với thân phận là bạn của em, không được sao?”

Không được sao? Bạc Dạ nói bằng giọng điệu như vậy khiến Đường Thi kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy Bạc Dạ này hơi xa lạ. Anh như thay hình đổi dạng, hoàn toàn biến thành một người khác, không nhớ rõ chuyện quá khứ, cũng không nhớ rõ lời hứa trước kia.

Đường Thi mỉm cười: “Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự giải quyết, chẳng qua không thể chịu được giọng điệu răn dạy của Tiêu Hách Thiên mà thôi. Nhưng chuyện này tôi có thể chịu được.”

Chung quy lúc trước đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cô cũng hạ quyết tâm sẽ đi châu Phi một chuyến, cho nên cô sẽ không hủy hợp đồng.

Bạc Dạ thấy không thể khuyên nhủ Đường Thi, đành phải bỏ cuộc: “Ừ. Khi nào em đi châu Phi?” Rõ ràng anh đã biết, nhưng vẫn muốn hỏi lại một lần. Chẳng qua là muốn xác nhận.. Đường Thi có lừa mình hay không.

Đường Thi sợ Bạc Dạ sẽ đi theo nên thuận miệng nói một ngày. Nghe vậy, Bạc Dạ nở nụ cười, trong lòng nhẹ nhõm. Nhìn mà xem, cô ấy vẫn quyết định tránh xa mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui