Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chưa bao giờ thấy những đứa trẻ nào quấn người như vậy.

Đường Duy thậm chí quên mất mình đã cẩn thận chọn quần áo vào buổi sáng để làm gì.

Khi Đường Duy lên xe thì Bạc Nhan vui vẻ giơ bánh bao trong tay lên, dường như không biết Đường Duy ghét cô bé.

Dù có đến bao nhiêu lần thì cô bé vẫn luôn đối đầu với đôi mắt lạnh lùng của cậu bé và ân cần chào hỏi: “Anh ơi, anh ăn sáng chưa?”

Đường Duy lạnh lùng liếc nhìn: “Không ăn.”

Tô Kỳ bất đắc dĩ: “Thôi, hôm nay hai đứa đừng có cãi nhau nhé. Về nhà của chú còn có rất nhiều con cái của bạn bè thân thích. Nhớ kỹ hôm nay chúng ta là cùng một đội, nhất định phải bảo vệ nhau không được để bé con nhà người khác ức hiếp.”

Đường Duy hừ lạnh một tiếng, đặt hai tay lên ngực như thể là một tiểu đại nhân.

Cuối tuần này Bạc Dạ đến dắt chó đi dạo, vừa đi vào nhà đã thấy Đường Duy không có ở nhà, liền tò mò hỏi: “Đường Duy đâu?” “Thắng bé ra đến nhà Tô Kỳ chơi rồi.

Nghe nói có rất nhiều trẻ con đến chơi, nên thằng bé đi cùng.” Đường Thi đang rửa rau trong bếp nhìn thấy Bạc Dạ đi tới thì còn có chút ngạc nhiên: “Anh vào đây bằng cách nào?”

Bạc Dạ chỉ vào cửa: “Em chưa đóng cửa.”

Đường Thi buồn bực vỗ trán: “Trí nhớ của tôi thật sự là… lại quên đóng cửa nữa, được rồi, may mà anh đây, đến dẫn Tiểu Dạ Dạ đi chơi sao?”

Ngay khi cô vừa dứt lời thì một tiếng chó hú từ trong phòng vang lên. Khi nghe kỹ thì hình như có một chút oan ức, bị nhốt trong trong phòng nên có chút oan ức.

Bạc Dạ nói: “Nó xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bị tôi khóa phòng phòng rồi.”

Đường Thi tắt vòi nước, vừa đi ra ngoài vừa lắc bình nước trong tay: “Buổi sáng vừa mở cửa nhà liền muốn lao ra ngoài, cũng không thể kéo lại nổi, nên tôi nhốt nó vào phòng trước. Anh muốn đi tản bộ với nó sao?”

“Đúng là tôi đến đây để dẫn nó đi dạo.”

Bạc Dạ khá là không biết xấu hổ nói thêm một câu: “Nhưng mà nếu em muốn thì có thể đi dạo chung với chúng tôi.”

Đường Thi nở nụ cười: “Nếu anh đã đến làm cu li miễn phí vậy tôi miễn cưỡng nhận lời, dù sao thì giữa các người cũng có tiếng nói chung”

Tiểu Dạ Dạ có vẻ là một con chó ngốc nghếch chỉ nghe lời của Bạc Dạ, nói xem có tức hay không chứ.

Khi Bạc Nhan đang dẫn con chó xuống thì Khương Thích và Hàn Nhượng cùng vừa thức dậy, hai người lần lượt đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy bóng lưng Bạc Dạ vừa mới rời Khương Thích lẩm bẩm nói: “Cũng… thật sự đã thay đổi… ”

Đường Thi quay đầu lại, trên mặt cười nhạt: “Có phải không? Tớ thấy anh ấy hiện tại cũng tốt, giữa chúng tớ cũng như vậy. Đừng nghĩ lung tung, cũng đừng bù đắp những gì thua thiệt, cứ như vậy yên phận bình thường là được.”

Không còn phải chịu áp lực mà Bạc Dạ cho cô, cô hoàn hoàn toàn giải thoát rồi.

Khương Thích nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Đường Thi thì thở dài.

Hàn Nhượng liếc nhìn bóng lưng của Đường Thi khi đang đánh răng, sau đó hỏi bạn gái của mình: “Em cảm thấy Bạc Dạ và Đường Thi có thể thành sao?”

Khương Thích lắc đầu theo bản năng: “Có lẽ tốt nhất là nên dừng ở đây.”

Hàn Nhượng khá kinh ngạc: “Hiếm thấy em nói những lời sâu xa như vậy.”

“Sao hả, bình thường em rất nông cạn sao?”

Khương Thích chống hai tay lên hông, tạo dáng đàn bà chanh chua, sau đó hỏi Hàn Nhượng: “Anh có ý kiến gì với em sao?”

“Không, không có.” Sau khi Hàn Nhượng đánh răng súc miệng xong thì anh ta nheo mắt cười, trông rất đẹp trai: “Em xem Bạc Nhan và Đường Thi cũng trở nên bình thường, mọi chuyện đều sóng yên biển lặng rồi, chúng ta cũng không cần quan tâm. Chỉ là anh muốn hỏi em, khi nào em có thể đính hôn với anh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui