Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Năm phút sau, hai luồng gió thổi vào trong phòng bệnh, Bạch Việt và Giang Lăng vội vàng mặc áo khoác, một đỏ một trắng, giống như chó hoang bị thoát cương: "Chân lợn hầm đâu? Chân lợn hầm!”

Đường Duy sợ tới mức giấu bình giữ nhiệt ra sau lưng: "Các người muốn... làm gì?" Giang Lăng và Bạch Việt nói: "Nhóc đến thăm Bạc Dạ nhất định phải mang theo canh bổ dưỡng."

Đường Duy nói: "Cái này, cái này cho ba con, không phải cho hai người .." Giang Lăng đã học theo giọng của Đường Duy, nói: “Ôi, ba... hiện tại kêu cũng rất êm tai, cũng không biết ban đầu là ai đã sống chết không chịu gọi.." Mặt Đường Duy đỏ bừng: "Người ta sẽ luôn thay đồi!”

Bạc Dạ lúc này đang bảo vệ con trai rất chặt: "Đúng vậy, con người sẽ thay đổi, không phải hai người cũng trở thành gay sao!”

Đường Duy lập tức đổi ánh mắt nhìn Giang Lăng, rồi lại nhìn Bạch Việt quyến rũ bên cạnh Giang Lăng.

Giang Lăng nghiến răng nghiến lợi: "Anh dám nói lung tung về tôi và Bạch Việt... lần sau khi mổ tôi sẽ lưu lại một ít thứ trong cơ thể anh." Sắc mặt Bạc Dạ thay đổi: “Anh cái này là y đức không tốt, muốn giết người, tôi muốn báo cáo anh bằng tên thật." "Anh báo đi, để tôi xem ai dám nghi ngờ y đức của tôi." Giang Lăng hung ác nói: “Đường Duy, qua đây tôi cũng muốn uống canh dò heo."

Cuối cùng, Đường Duy chia cho mỗi người một bát, riêng cho Bạc Dạ thì đặc biệt nhiều. Nhìn thấy lỗ kim châm trên mu bàn tay của Bạc Dạ, Đường Duy không giấu được vẻ đau lòng trong mắt, cậu bé thực sự đang đau lòng cho Bạc Dạ: "Còn thận của ba bây giờ... như thế nào rồi?" "Không sao đâu." Bạc Dạ sờ sờ eo và lưng mình: "Cảm giác nó vẫn ở đó."

Bạch Việt trợn tròn mắt: “Đương nhiên là còn, vị bác sĩ thiên tài này đích thân ghép cho anh thì anh có thể bị mất một quả thận sao?"

Đường Duy lại nói: “Đau không?"

Bạc Dạ bóp chặt khóe miệng Đường Duy: "Tiêm thuốc mê sau đó tỉnh lại là tốt rồi.” "Vậy thì tốt." Đường Duy tự mình nhấp một ngụm canh, hai mắt sáng lên, "Oa, lần đầu tiên con làm món hầm tuyệt vời! Con về có thể nấu một nồi cho mẹ!" "Có thể" Bạc Dạ ngập ngừng hỏi: “Tình trạng của cô ấy thế nào..?" "Tốt lắm" Đường Duy liem lớp dầu bóng loáng trên môi: “Mẹ còn hơi yếu, mất máu quá nhiều, sau này còn phải nằm hai ba tháng rồi mới nâng chân lên, trên trán khâu ba mũi... nhưng mọi thứ đều không sao cả, qua qua khỏi cơn nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thì sau này có thể bình phục

Nghe nói Đường Thi bị thương nhiều chỗ, Bạc Nhan vẫn có chút áy náy: “Lúc đó... cô ấy vì che cho ba nên mới bị đập trúng, ba cũng xấu hổ với lời cảm on.

Dù sao thì nếu không có Đường Thi thì người năm dưới đống đổ nát chính là Bạc Dạ.

Đường Duy vuốt lông mày của Bạc Dạ: "Ba đừng nghĩ nhiều, mẹ cũng là theo bản năng mà thôi, con ủng hộ bất cứ lựa chọn nào của mẹ."

Bạc Da nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Duy, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Ừm, lát nữa ba sẽ đi gặp cô ấy."

Đường Duy lập tức nói: “Đừng đừng, mẹ nói hiện tại sẽ không cho ba thăm."

Bạc Dạ sứng sốt một chút, có chút nghi ngờ: "Tại sao?"

Đường Duy lúng túng nói: “Mẹ .. bị thương ở trán và phải khâu ba mũi vì vậy... mẹ phải cạo một ít tóc... mẹ nói bây giờ mẹ rất xấu và dặn con đừng để ba đến thăm mẹ..."

Nói xong Đường Duy che mặt lại: “Mẹ của con rất thích làm đẹp, không thích phá hoại hình tượng trước mặt người khác. Ba đợi tóc mẹ dài ra rồi hãy đến thăm."

Bạc Dạ xì một tiếng cười vui vẻ, sau đó nhìn Giang Lăng: “Bác sĩ Giang, bác sĩ Bạch, có cách nào để khiến tóc mọc nhanh hơn không?"

Bạch Việt nói: “Mua hai chai dầu gội kích thích mọc tóc đi? Sau này tóc vừa đen hơn, dày và bóng hon."

Đường Duy cười đến ôm bụng: “Tạm biệt, nếu con giao thuốc này cho mẹ thì mẹ nhất định sẽ tức giận hơn."

Sau đó, mấy người cùng nhau ở trong phòng bệnh uống canh, cuối cùng nói đùa xong, Đường Duy hằng giọng bắt đầu nói chuyện chính sự: “Đúng rồi, về vấn đề này thì con tôi muốn nhờ mọi người giúp đỡ."

Ánh mắt Bạc Dạ đột nhiên có chút nghiêm túc, lập tức thay đổi vẻ mặt: “Con cứ nói đi." "Con không nghĩ là biển quảng cáo bị rơi xuống một cách tình cờ." Đường Duy nói từng chữ, lạnh lùng: "Con muốn... mọi người có thể giúp con kiểm tra xem, mấy ngày nay có ai làm gì với biển quảng cáo không."

Bạc Da nheo mắt nhớ lại lời nhắc nhở của Đường Duy. Lúc đầu, có vẻ như một nhân viên bảo vệ hoảng sợ chạy đến, giải thích rằng đó là biển quảng cáo mới được sửa sang và đã qua kiểm định chất lượng, họ không biết tại sao lại bị rơi xuống một cách đột ngột.

Vậy thì... nhất định có chuyện kỳ lạ!

Đôi mắt Bạc Dạ trong nháy mắt biến thành vô số gió tanh mưa máu: “Vậy ý của con là có người muốn làm gì ba hay Đường Thi?" "Con nghĩ có người muốn làm gì đó với mẹ, nhưng không ngờ ba đến nên vô tình kéo ba vào."

Đường Duy nhìn thẳng vào mắt Bạc Dạ, lúc này cũng có chút giống sự dữ tợn của Bạc Dạ, khuôn mặt một lớn một nhỏ đều vô cùng lạnh lùng: “Cho nên, con muốn ba điều tra, tìm ra người đứng đằng sau.” "Ba biết rồi." Khi Bạc Dạ cẩn thận nhớ lại thì anh đã phát hiện ra nhiều điều khiến mọi người nghi ngờ, còn có phản ứng của Phúc Trăn lúc đó. Anh ta đã từ chối anh theo bản năng và nói rằng đó không phải là anh ta. Trong trường hợp này, hầu hết mọi người sẽ mắc sai lầm, nghĩ đó là thiên tai, là do biển quảng cáo có vấn đề. Nhưng mà Phúc Trăn nói rằng mình không làm điều đó, cho thấy rằng anh ta chắc chắn rằng đó là tác phẩm của con người, sau đó lập tức thanh minh!

Suy nghĩ trong đầu của Bạc Dạ đột nhiên trở nên rõ ràng, Phúc Trăn đã có thể làm rõ mối quan hệ một cách vội vàng như vậy, cho thấy người đứng sau ra tay chắc chắn có liên quan gì đó với anh ta. Lo lắng để chứng minh mình vô tội khi sự việc xảy ra.

Vì nó có liên quan đến Phúc Trăn... Bạc Dạ đột nhiên nghĩ đến ông chủ lớn ở đăng sau mà Phúc Trăn đang nói đến vào lúc đó, nhưng vào lúc này, một cái tên khác hiện ra trong đầu anh.

Thạch Hoa.

Đường Duy dường như cũng đã nghĩ về điều đó, hai ba con nhìn nhau và thấy trong mắt nhau cũng có cảm xúc như chính mình. "Thạch Họa!”

Họ nói cùng một lúc.

Bạch Việt ở bên có chút kinh ngạc: “Không khoa học nha Bạc Dạ, thật sự là không thể tin được. Lúc trước trong đầu anh luôn rối rắm, hiện tại IQ của anh đột nhiên tăng lên?"

Bạc Dạ nắm chặt tay: “Tôi phải điều tra Thạch Họa. Tuy rằng Thạch Họa có ác ý với Đường Thi, nhưng cô ả không dám trực diện làm điều đó, có lẽ Thạch Họa có người trợ giúp làm chuyện này với Đường Thi."

Đường Duy đảo mắt một vòng: “Để con nhờ thầy kiểm tra hồ sơ cuộc gọi gần đây của Thạch Họa "Ừ" Bạc Nhan gật đầu nói với Đường Duy: "Cẩn thận bảo vệ chính mình. Mấy ngày nay ba phái Lâm Từ theo bảo vệ hai người. Nếu có người muốn làm gì đó với Đường Thi thì chắc sẽ có lần thứ hai." “Dạ" Đường Duy không từ chối, lần đầu tiên tin tưởng Bạc Dạ như thế này, có lẽ lúc đó cậu bé đã nhìn thấy sự cuồng loạn của Bạc Dạ đối với Đường Thi. Đường Duy thậm chí còn cảm thấy nếu Đường Thi bảo Bạc Da đi chết thì Dạ sẽ không nói hai lời là đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui