Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Thời gian thật sự là một thứ kỳ diệu, hóa ra tất cả những thứ đã từng kiên cố không thể phá hủy, khi năm tháng trôi qua, lại trở thành những thứ quan trọng một lần nữa.

Những sự thật vốn đã được xác định ngay từ đầu, lại dần dần thay đổi theo thời gian cùng với sự chuyển biến trong tâm lý của bọn họ. Giờ ngoảnh đầu nhìn lại, chúng đã thay đổi thành một dáng vẻ khác rồi.

Đường Duy nghĩ như vậy.

Cậu là người đã chứng kiến tất cả những gì mẹ mình và Bạc Dạ đã trải qua, có thương tiếc có tủi nhục, nhưng cuối cùng, cậu lại cảm thấy hình như như vậy mới là tốt nhất.

Ai đã thực hiện thì người đó tiếp nhận.

Mọi chuyện đều nên có một kết quả, cho dù là chiến tranh hay tình yêu.

Cậu bé đứng ở cửa, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng trong lòng lại sâu sắc lĩnh hội được thời gian phí hoài, bọn họ, đều không thể cưỡng lại sự sắp đặt của vận mệnh.

Đường Thi chú ý tới ngoài cửa có tiếng động, cô quay đầu thấy Đường Duy đang đứng ở cửa, cô vẩy tay với cậu bé: “Về nhà rồi à, học muộn như vậy có mệt hay không?” “Không mệt.” Đường Duy bước lên phía trước, nhẹ giọng đáp “Sao hôm nay ba lại ở đây?”

Bạc Dạ trầm mặc: “Vừa đúng lúc đưa mẹ con về nhà, nên ngồi lại nhà con một lúc, đợi lát nữa sẽ về.” “Nhắc tới.”

Đường Thi đi đứng không tiện, vì vậy cô chỉ hướng cho Đường Duy lấy tập tài liệu từ trong phòng đọc sách ra cho cô, đưa đến cho Bạc Dạ: “Ngôi nhà mới của anh, tôi đã thiết kế sơ bộ, anh xem xem có được hay không.”

Bạc Dạ cầm lấy, xem tác phẩm của Đường Thi một cách rất nghiêm túc, rồi đưa ra một số ý kiến: “Có một số nơi rất lãng phí không gian, hơn nữa những nơi như phòng chứa rượu tốt nhất nên đặt dưới hầm, nhiệt độ cũng thích hợp hơn để cất giữ rượu. Cho nên tôi đề nghị, nên chuyển phòng chứa rượu từ tầng một xuống dưới tầng hầm.”

Thái độ này của Bạc Dạ khiến Đường Thi cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, cô cho rằng Bạc Dạ sẽ xem một cách tùy tiện rồi cố ý nói mấy câu như: “Em thiết kế thế nào cũng tốt”

“Em muốn làm thế nào cũng được. Những lời nói qua loa lấy lệ như thế này để khiến cô cảm thấy cảm động, nhưng không ngờ rằng Bạc Dạ lại xem bản vẽ của cô một cách nghiêm túc, lại còn đưa ra ý kiến cho cô sửa đổi.

Đường Thi trả lời một tiếng, rồi vẽ một vòng tròn lên đó, Khương Thích một bên đột nhiên nói: “Xem ra mối quan hệ của hai người đã tốt hơn rất nhiều.”

Đường Thi và Bạc Dạ lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của nhau, sau đó Bạc Dạ còn chưa kịp hạ bậc thang cho Đường Thi thì Đường Thi đã hào phóng thừa nhận trước: “Ừ, đã tốt hơn trước rồi.”

Trái tim Bạc Dạ đập loạn xạ.

Khương Thích dùng ánh mắt đại thám tử nhìn tới nhìn lui giữa hai người, sau đó nói: “Nói, có phải hai người giấu tớ chuyện gì rồi không?”

Đường Thi cúi đầu, cố chỉnh sửa bản vẽ, thấp giọng cười mấy tiếng: “Nghĩ cái gì vậy, những ngày gần đây mọi chuyện vẫn bình thường, ngay cả người duy nhất luôn muốn đến trước mặt tớ tìm chết như Thạch Họa cũng đã bị Bạc Dạ bắt đi rồi, bây giờ tới cảm thấy cuộc sống của mình càng lúc càng an tĩnh hon.”

Khương Thích cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Thời gian an bình đã khiến cho cậu trở thành một bà lão sống ở tuổi xế chiều rồi.”

Bạc Dạ nhìn theo khuôn mặt đang cúi xuống của Đường Thi, trái tim đột nhiên cảm thấy ấm áp. Anh đang nghĩ, nếu như cuộc sống có thể tiếp tục kéo dài như thế này… thì thật tốt biết bao.

Cùng hôm đó, An Mật nhận được một cuộc điện thoại: “Cái gì? Anh Bạc Dạ giúp Đường Thi giải quyết Thạch Họa rồi sao? Lại còn muốn ra tay với Phúc Trăn và Tiêu Hách Thiên?”

Cho dù bây giờ tâm ý của Bạc Dạ có đặt hết lên người Đường Thi thì cô vẫn không cho phép Đường Thi làm hòa với Bạc Dạ!

Người phụ nữ bất chợt siết chặt các ngón tay, từng ngón từng ngón một dùng lực, cô nghiên răng nghiên lợi: “Suýt chút nữa là tôi có thể tìm người giết Đường Thi luôn rồi… Nhịn bao nhiêu lâu nay rồi, chỉ đợi đến ngày hôm nay thôi!” có

Đêm khuya thanh vắng, khí trời se lạnh.

Trăng thu viên mãn, nhân gian tàn khốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui