Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Bạc Dạ liếc nhìn người trợ lý đang kích động trước mặt mình, sau đó nhàn nhạt nói: “Sao thế?”

Lâm Từ cảm thấy bây giờ mình như đang bị sét đánh, cũng không biết nên biểu hiện như thế nào, nhìn sắc mặt của Bạc Dạ, Lâm từ cảm thấy thật sự quá kinh ngạc.

“Cậu…” Lâm Từ chọn cách miêu tả của chính mình: “Cô Đường Thi không có đánh cậu sao?” “.” Bạc Dạ bẻ khớp ngón tay “Bây giờ tôi đánh anh đấy anh có tin không?”

Lâm Từ ôm tập tài liệu lùi lại mấy bước: “Đừng đừng đừng, Cậu Bạc Dạ, tôi đem tài liệu đã điều tra được của An Mật đến rồi đây. Cậu tha cho tôi lần này.”

Sắc mặt Bạc Dạ hơi sững sờ, sau đó cầm tập tài liệu lên, dùng ngón tay gõ vào dòng chữ trên đó, trầm giọng hỏi: “Phía Phúc Trăn có động tác gì chưa?”

“Không có!” Vẻ mặt Lâm Từ cũng trở nên nghiêm túc “Cho nên tôi cảm thấy gần đúng với dự đoán của ngài, có thể bọn họ đã phải tự chặt một cánh tay đắc lực của mình để bảo vệ lập trường”

Bạc Dạ nhìn những thông tin về An Mật trên tập tài liệu, nghĩ tới người em An Như đang năm trong bệnh viện của An Mật, hai cô gái này hiện tại trong mắt anh xem ra có chút buồn cười.

Nhưng nếu là tội nghiệt cho chính tay anh tạo nên thì anh phải đích thân kết thúc nó.

Một tia lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt Bạc Dạ, giống như ánh sáng phản chiếu trên thanh kiếm, anh nói: “Vậy thì trước tiên chúng ta phá đổ Tiêu Hách Thiên và Phúc Trăn trước.”

Thề phải ép tất cả bàn tay hắc ám phía sau hậu trường ra!

Hôm nay Vinh Nam tạm thời xuất hiện bên cạnh Đường Thi, dùng thân phận bạn tốt của Vưu Kim và Khắc Lý Tư đến để thăm dò về thế lực thần bí to lớn xung quanh Đường Thi, nhưng Đường Thi lại không hề nhận ra, khi nhìn thấy Vinh Nam cô còn khá vui vẻ. “Sao anh lại muốn đến đây thăm tôi?”

Gần đây có rất nhiều người đến tìm Đường Thi, Đường Thi mờ hồ cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện gì lớn, nhưng rồi lại cảm giác có thể trước đây cô đã từng trải qua quá nhiều chuyện không tốt tạo ra chứng ảo tưởng bị hại rồi.

Vinh Nam vẫn nở một nụ cười văn vẻ lịch sự, giống như người xuất thân từ những gia đình giàu có, được nuôi dưỡng rất tốt, đến tìm Đường Thi, đến trước cửa còn không quên mang theo quà, khiến Tùng Sam phải nhìn anh ta vài lần, luôn cảm thấy sự ân cần này của Vinh Nam không mang theo ý tốt.

Lúc Kỳ Mặc và Lạc Phàm đến như thường lệ, trông thấy những người này xuất hiện trước trong nhà Đường Thi, cả hai khẽ nhíu mày.

Ánh mắt đầu tiên hai người nhìn thấy Vinh Nam theo bản năng lập tức có một cảm giác nguy cơ, loại trực giác đến từ bản năng thân thể này khiến cho Kỳ Mặc và Lạc Phàm luôn đề cao cảnh giác với Vinh Nam trong suốt quá trình anh ta ở đây, hai người bọn họ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của nhau.

“Nghe nói con trai cô trước đây đã từng đứng đầu trong kỳ thi ở trường học, tôi đến đây để chúc mừng cô.” Vinh Nam cười dịu dàng, ánh mắt liếc nhìn những người xung quanh Đường Thi, hình như vẫn như vậy, Tùng Sam, Khương Thích, Hàn Nhượng, dường như không có gì khác biệt lắm.

Vưu Kim và Khắc Lý Tư đều là những người mà anh ta rất tin tưởng, cũng không nên mắc phải bất cứ sai lầm nào, như vậy loại cảm giác bất an này có lẽ đến từ hai người đàn ông vừa nãy xuất hiện trước cửa… Một người mặc đồ trắng một người mặc đồ đen.

Vinh Nam đảo mắt liếc nhìn bọn họ nhưng không hề nhận ra bọn họ là ai, chỉ cảm thấy thân phận hai người đàn ông này hình như không dễ chọc vào.

Kỳ Mặc và Lạc Phàm ngồi ở đó, biết Vinh Nam đang nhìn bọn họ nhưng cũng không nói gì, chi là đề phòng ánh mắt của anh ta, Kỳ Mặc vốn dĩ vẫn thường hay nói đùa với Đường Thi bây giờ cũng im lặng không nói gì, hiếm khi duy trì được hình tượng cao ngạo lạnh lùng, đợi sau khi Vinh Nam rời đi, Kỳ Mặc mới kéo Đường Thi sang.

Trong hành lang mờ mịt, người đàn ông đang cúi thấp đầu đối diện với Đường Thi đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt mang theo vẻ nguy hiểm, trầm giọng nói với cô: “Ít lại gần người đàn ông tên Vĩnh Nam đó.”

Đối diện với sự nghiêm túc của Kỳ Mặc, Đường Thi có chút bất ngờ “Anh ta là nhân vật xấu sao?” “Không rõ lắm.” Kỳ Mặc chau mày, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm trọng, ngay cả giọng nói cũng lạnh băng: “Nhưng tôi cảm thấy anh ta có ý đồ với cô.”

Đường Thi kinh ngạc: “Có ý đồ với tôi? Không thể nào. Tôi là thông qua Vưu Kim và Khắc Lý Tư mới quen Vinh Nam. Trước đây anh ta không hề quen biết tôi, cho nên…”

“Không thể nào.” Kỳ Mặc còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Lạc Phàm từ chỗ rē đi ra, khuôn mặt lạnh lùng còn mang theo chút bất ngờ, thấy Kỳ Mặc đẩy

Đường Thi vào góc tường, cả hai người đều kinh ngạc đổi diện, sau đó ánh mắt Lạc Phàm liền trầm xuống.

Kỳ Mặc còn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, theo bản năng buộc miệng nói: “Anh đến rồi? Anh cũng có cái loại cảm giác này đúng không? Vinh Nam đó không phải loại người tốt lành gì…”

Lạc Phàm lạnh nhạt nhìn Kỳ Mặc rồi nhìn Đường Thi, Đường Thi rốt cuộc cũng nhận ra ánh mắt của Lạc Phàm có gì đó khác thường.

Sau đó Lạc Phàm đi lên phía trước, kéo Kỳ Mặc rời đi, Kỳ Mặc lảo đảo bị lôi ra ngoài, Đường Thi lại bị dọa giật mình: “Hai người các anh..”

Lạc Phàm ngoái đầu lại nhìn cô, Đường Thi liền cảm thấy giật thót. Sao… Sao cô lại cảm thấy Lạc Phạm đang… đang ghen với cô cùng Kỳ Mặc vậy.

Khi ý thức được điều này Đường Thi đột nhiên đỏ hết cả mặt, lấy tay che lấy mặt mình. Không phải chứ, hình như giữa Kỳ Mặc và Lạc Phạm, có một bí mật không thể nói cho ai biết!

Hình như bọn họ là loại cộng tác linh hồn có thể giao phó sinh tử, có lẽ trong mắt Lạc Phàm, Kỳ Mặc là người công tác chỉ có thể thuộc về anh ta, dù cho phải trả giá bằng cả tính mạng.

Đường Thi tự đẩy xe lăn của mình ra ngoài, trông thấy Vưu Kim và Khắc Lý Tư đang chơi cờ tướng, Vưu

Kim thản nhiên hỏi: “Quan hệ của cô và Bạc Dạ gần đây tốt hơn rồi phải không?”

Đường Thi không phủ nhận: “Ừ. Cảm giác tôi không phải tự dằn vặt bản thân nữa rồi.”

Vinh Nam ở bên cạnh lắng nghe, lúc nghe thấy cái tên Bạc Dạ, ánh mắt anh ta liền trở nên thâm sâu.

Sau đó khi Vinh Nam rời đi, anh ta nhìn chằm chằm Đường Thi bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi hỏi: “Gần đây xung quanh cô có người lạ nào không?”

Đường Thi bị Kỳ Mặc nhắc nhờ, cũng bắt đầu cảm thấy câu hỏi này của Vinh Nam đầy ẩn ý, chỉ có thể trả lời bừa một câu: “Không có, mọi người đều rất tốt, sao thế?”. Truyện Khoa Huyễn

Cố ý hỏi ngược lại, ném vấn đề này lại cho anh ta. Vinh Nam không nói gì, anh ta tạm biệt Vưu Kim và Khắc Lý Tư, vừa ra tới cửa liền gửi tin nhắn: “Khống chế Bạc Dạ, bọn tôi bên này bắt đầu rồi.”

Kỳ Mặc và Lạc Phàm cũng ra ngoài, bọn họ vội vàng nói với Bạc Dạ: “Vinh Nam có vấn đề

Vinh Nam.

Bạc Dạ cẩn trọng điều tra thông tin về Vinh Nam, quả nhiên, Vinh Nam như là người đột nhiên xuất hiện trên thế giới này. Một nhân vật như vậy, chắc hẳn phía sau vẫn còn ẩn chứa một bí mật sâu xa nào đó.

Anh nói với Lâm Từ: “Chuẩn bị xuống tay từ An

Mật.”

Người của hai phe đều đã tự triển khai chiếc sừng tàn nhẫn của mình, tất cả những trong phút chốc nhận được lệnh hành động. Mọi tràng chém giết đều bị kéo màn khai mạc dưới ánh trăng khuyết, các loại mưu mô tâm kế từng bước ép sát, chỉ một bên có thể sống sót trong trận chiến này.

Sống còn, hoặc là bỏ mạng.

Vinh Nam mỉm cười cất điện thoại đi: “Bạc Dạ… Tôi đã chuẩn bị cả rồi, ngay cả việc chuẩn bị cho cái chết… Anh có phần giác ngộ đó để quyết đấu với tôi không?”

Anh có từ bỏ Đường Thi được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui