Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Nghe được lời của An Mật, Bạc Dạ cười lạnh, khóe môi có chút khinh thường: “Thật sao? Cô yêu tôi nhiều đến nhường nào?”

Đường Thi đứng phía sau Bạc Da, bờ vai của người đàn ông này đang nâng đỡ giúp cô.

An Mật bị Bạc Dạ nói trúng tim đen, trên quả thành giận, chỉ vào Đường Thi mằng chửi: “Tất cả là do cô! Anh Bạc Dạ ngay từ đầu đã là của tôi! Của tõi! Tất cả đều là do cô bất anh ấy đi”

Đường Thi cười mia mai, chăm chọc: “Là của cô thi vĩnh viễn sẽ là của cô, không phải của cô, cô cũng đừng mơ tới”

Nhìn An Mật bộ dáng bãy giờ, một lúc thì mẽ sång, một lúc lại vô cùng căm hận, rốt cuộc là tình thần thất thường, hay là cố tình diễn tròn vai vậy? Dù sao, khi đối diện với Đường Thi, đầu óc cô ta rất sáng suốt

Bạc Dạ cũng không phải là không nghĩ tới khả năng này, cho nên khi mang Đường Thi cùng đến, anh liền nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt buồn cười của An Mật: Một mặt phải cố gắng giả bộ xây dựng lại cùng Bạc Dạ, mặt khác lại giở tất cả thủ đoạn của mình vì không nhịn được với sự hiện diện của Đường Thi.

Đường Thi giống như đang xem kịch vui, hai tay ôm trước ngực, thân thể cô chỉnh tề xinh đẹp của cô thẳng tắp, đối mặt với bộ dạng An Mật quần áo tả tơi tóc tai bù xù, giống như đang xem chó hoang lưu lạc: “An Mật, giả ngây giả dại cũng không có ích lợi gì đâu.”

Toàn thân An Mật run lên, trong mắt lóe lên một tia hung ác: “Cô muốn nói gì? Ý cô là tình cảm mấy năm qua của tôi với Bạc Dạ là giả? Cô chính là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của chúng tôi!” “Tôi không có thời gian làm kẻ thứ ba của cô.” Đường Thi nhẹ giọng nói: “Tình cảnh của cô hiện giờ cũng chỉ là tự mình ăn quả ác báo. Đạo trời luân hồi mà thôi.” “Cô nói bậy!”

Móng tay nhọn của An Mật muốn cào tới, bị Bạc Dạ nhất thời ngăn lại che chắn cho Đường Thi ở phía sau, An Mật hoàn toàn không thể làm tổn thương cô, sau đó Bạc Dạ liếc mắt cười nói: “Cô vất vả như vậy để gọi cho tôi, chỉ để cho tôi xem cái này sao?”

“Không phải, anh Bạc Dạ… Em sẽ nói cho anh biết mọi chuyện…” An Mật lại như đã trở thành một người khác: “Ai đó đã tìm em muốn em làm như thế em vô tội, em chi là bị tấy não mà thôi. Anh Bạc Da, em chi muốn ở bên anh, cho nên để giải quyết những trở ngại trên con đường ở cùng nhau của chúng ta, em mới ra tay” Sau đó thì sao?”

Bạc Dạ nhường mày: “Lần giái thích này của cô, tôi đã nghe chán lắm rồi, có phải còn có một người bí ẩn hơn đứng sau, sắp xếp mọi hoạt động của cô đùng không?”

Bạc Dạ cổ tình nôi điều này, giả vờ thờ a, đế An Mật nôn ra sự thật nhấm thuyết phục anh tin tưởng cô ta.

Quả nhiên, An Mặt thấy răng thủ đoạn thẳng thắn của mình không hiệu quả với Bạc Dạ, ngay lập tức muốn được anh tin tưởng mình, càng thêm dứt khoát nóc Đây là sự thật, anh Bạc Da, em không nói dối anh vẫn luôn có một dãy số liên lạc với em, cho em biết em phải làm gi, kế cả chuyện em có thể trốn ở Mỹ tất cả đều là người đó đã giúp em nghĩ ra.

Bạc Dạ lười biếng liếc nhìn, làm như không quan tâm: “Đó không phải là Phúc Trăn sao?”

Nghe thấy cái tên Phúc Trăn từ miệng của Bạc Da, An Mặt võ cùng sứng sốt, không ngờ Bạc Da lại có thể tra ra được, như vậy như vậy con đường của cô ta, chắng lẽ đã bị anh nhìn thấu?

Không, không thế nào, trong tay cô ta vẫn còn những bí mật quan trọng, Bạc Da nhất định sẽ nghe lời cô ta… “Anh Bạc Dạ, Phúc Trăn chỉ là một trong số đó… Phương diện này nước rất sâu, nếu anh muốn biết.” An Mật vươn tay chỉ thẳng vào Đường Thi: “Em chỉ muốn nói với một mình anh, anh bảo cô ta cút ra ngoài!”

Cút ra ngoài.

Đã đến mức này rồi, An Mật lại còn dám chỉ vào Đường Thi bảo cô cút ra ngoài sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui