Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Mọi người im lặng, nghe xong những lời này xong đều không hẹn mà nghĩ tới một chuyện.

Giữa Tham Lam cùng Đường Thi… có phải có một tâng quan hệ bí mật với nhau không?

*Tôi nghĩ… tốt hơn hết là đừng để Bạc Dạ biết chuyện này”

“Tôi hiểu rồi “Chúng ta có nên thành lập một nhóm thảo luận không?”

Một lúc sau cúp máy, đã nhìn thấy Bạch Việt tạo một nhóm trên WeChat.

[Bạn đã đổi tên nhóm thành “Thất Tông Tội]

[Asuka:??? Ai thức thời nhanh vậy] [Bạch Việt: Ba của cô.]

{Ventus: Tôi phục anh rồi [Tùng Sam Sam: Cả nhà có muốn cùng nhau chơi đánh bài không?]

[R7CKY: Tùng Sam, những trò đùa của anh chẳng vui chút nào..]

[Bạch Việt: Chờ đã, nghe tôi nói hết]

[Bạch Việt: Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất là có ai đó đang bí mật đuổi giết chúng ta.]

[Bạch Việt: Giống như có người liều mạng khiến chúng ta lộ diện, tôi cảm thấy tình huống như vậy thật đáng sợ, có lẽ có người nào đó muốn một mẻ bắt hết chúng ta.]

[Asuka: Những gì anh nói thật đáng sợ…Giờ tôi còn đang sống một mình đấy, hay là tôi dọn đến tìm anh?]

[Bạch Việt: Được, từ bây giờ chúng ta phải cố gắng hết sức hành động chung, tránh hành động một mình. Chỗ Tùng Sam không cần lo lắng, bản thân anh ta vẫn ở Tùng Lâm cũng xem như có bảo đảm, còn mấy người chúng ta hãy nhớ giữ liên lạc thường xuyên.]

[Tùng Sam Sam: Được.]

[R7CKY: Tùng Sam, tôi muốn hỏi anh một điều ]

[Tùng Sam Sam:?]

[R7CKY: Đường Thi cùng anh, là ruột thịt sao?]

[Tùng Sam Sam: NO, chỉ là cùng ba khác mẹ, điều này là chắc chắn]

[R7CKY: Tôi nghi ngờ Đường Thi có gì đó liên quan đến Tham Lam.]

Khi lời này được nhắn ra, tất cả mọi người đều bị sốc.

Bằng không, tại sao mỗi chuyện của Thất Tông Tội đều có liên quan đến Đường Thi, bản thân cô cũng đều không nhận ra, nhưng Kỳ Mặc cảm thấy, có người cố ý dính dấp với cô, dẫn cô đến ranh giới của Thất Tông Tội.

Nhưng Bạc Dạ, đã liều mạng để đưa Đường Thi ra khỏi vòng âm mưu này.

Vậy mục đích của người muốn dụ dỗ Đường Thi rốt cục là gì? Nếu Đường Thi không dính dáng gì đến Thất Tông Tội…

Tối hôm đó Bạc Dạ trở về lại nhận được một email ẩn danh, anh bấm vào thì hiện ra tất cả tin tức về ba mẹ của Đường Thị, anh liếc nhìn nguồn IP, sau đó bấm một dãy số.

“Không phải chứ?” Bạc Dạ liếc mắt cười: “Gửi cho tôi một cái e-mail, còn cần phải ẩn danh?

“Đoán nhanh như vậy thật nhàm chán.”

Phó Mộ Chung cùng cong môi: “Những tư liệu này là thông tin lúc trước tôi tra được, gửi cho anh, anh nên xem một chút, có thể tìm ra manh mối gì không”

Bạc Dạ huýt sáo: “Cảm ơn”

“Được rồi.”

Phó Mộ Chung đột nhiên hạ giọng: “Bất kể thế nào, Bạc Dạ, anh đừng liều mạng”

“Tôi tưởng anh mong tôi chết”

Bạc Dạ cầm điện thoại trầm thấp cười nói: “Dù sao thì mọi người xung quanh tôi đều nghĩ như vậy, có lẽ tôi chết, cũng có thể coi như là vì dân trừ hại.”

“Sống cho tốt đi” Phó Mộ Chung nhìn bầu trời ngoài cửa sổ lẩm bẩm: “Đường Thi cần anh”

Bạc Dạ không nói nữa, một lúc sau, Phó Mộ Chung cũng cúp máy, Bạc Dạ nhìn thông tin trên đó, đột nhiên chìm vào im lặng chết chóc.

Ba mẹ của Đường Thi đã nhận nuôi Đường Thi và Đường Dịch từ khi họ được sinh ra, nhưng họ cũng biết rất rõ, đây không phải là con ruột của họ.

Tại sao? Bọn họ lại vô duyên vô cớ nhận nuôi?

Nói cách khác… Là nghe theo mệnh lệnh của người nào đó mới phải làm như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui