Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Hàn Nhượng dừng lại, sau khi chắc chắn rằng lời nói của mình sẽ không gây gánh nặng cho Khương Thích, mới lựa chọn nói tiếp. “Thế nhưng Khương Thích, hôm nay em có thể nói với anh em nguyện ý đính hôn, anh thật sự rất vui vẻ. Thực ra nếu em không muốn, anh cũng vẫn có thể chờ đợi, không một câu oán hận nào, cũng sẽ không biết mệt, bên cạnh em là tốt rồi, bởi vì anh biết anh ở trong lòng em cũng có sự đặc biệt nhất định, chỉ có anh mới có thể để em thoải mái dựa vào. Anh rất may mắn khi lúc em khó chịu có anh bên cạnh, như vậy anh sẽ có nhiều thời gian đối tốt với em, cho nên Khương Thích, thực ra em rất lương thiện, chưa từng đuổi anh đi."

Đường Thi nghe mà thấy chua xót trong lòng. “Vừa rồi em nói muốn đính hôn thật sự là..." Hàn Nhượng không biết nên diễn đạt tâm tình của mình như thế nào, ngôn ngữ không có biện pháp để diễn tả loại cảm giác này: “Anh thật sự rất vui vẻ, anh vui đến sắp điên mất rồi, anh hiện tại kích động mà tay đều đang run run... Anh... Anh biết như vậy có thể thật mất mặt, anh hẳn là nên quang minh chính đại cầu hôn em, mà không phải không trâu bắt chó đi cày giống như bây giờ."

Chiếc nhẫn chiếu lấp lánh trong tay anh, là nhẫn kim cương 20 ca-ra, ngoại trừ là hàng nổi tiếng, đây vẫn là sản phẩm được cắt gọt tinh xảo có chất lượng hàng đầu, điều này cho thấy anh quan tâm đến Khương Thích như thế nào. "Tha thứ cho anh lúc này không thể cho em một buổi cầu hôn hoành tráng, thế nhưng trái tim anh yêu em là không đổi, sau này anh nhất định sẽ bồi thường cho em một đám cưới hoành tráng hơn... Gả cho anh nhé Khương Thích, đính hôn cùng anh, trở thành người của anh, nhà họ Hàn anh sẽ không để em chịu oan ức”

Hai người con trai lớn nhà họ Hàn đều có danh tiếng hiển hách, con trai cả Hàn Thâm là người thành thục ổn trọng phong độ, còn cậu con trai út Hàn Nhượng anh tuấn ưu nhã quý tộc khí phái, bọn họ đối xử với mọi người rất hòa nhã và bình đẳng, chưa từng coi thường ai, Khương Thích có thể gặp được Hàn Nhượng, thật sự là một món quà ông trời tặng cho cô.

Khương Thích vừa khóc vừa gật đầu, đưa tay ra, tay Hàn Nhượng run rẩy, đeo nhẫn cho Khương Thích, Đường Thi nhìn bầu không khí mà hơi muốn rơi lệ, cô cố ý cười trêu ghẹo nói: “Ôi, một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, bằng cả quả trứng chim bồ câu, mắt của tớ sắp bị mù rồi!"

Khương Thích nín khóc mỉm cười, nói đùa: “Cậu thích à? Tớ bảo Hàn Nhượng mua cho cậu một cái." "Ai da, đừng đừng đừng, tiền của vị hôn phu của cậu, tớ trả không nổi." "Vị hôn thế của tôi nói cái gì thì chính là cái đó." Hàn Nhượng cười ôm Khương Thích vào trong lòng, ôm cô kiểu công chúa, anh giống như một cậu nhóc mới yêu thời cấp ba, kích động ôm cô không chịu buông tay: “Thật tốt, Khương Thích, em bằng lòng đính hôn cùng anh! Anh phải mau nói với người nhà, để chọn ngày cử hành lễ đính hôn!” "Vội vả như vậy sao, em xấu hổ lắm." Khương Thích che mặt mình, cô biết hiện tại sắc mặt mình nhất định là đã nóng đỏ lên, quả ngượng ngùng rồi! "Trời ạ, anh đang nằm mơ sao."

Hàn Nhượng rốt cuộc cũng buông ra Khương Thích, sau đó hai tay chống ở hai bên mặt cô: “Anh đang nằm mơ sao, Khương Thích? Em bằng lòng đính hôn cùng anh sao? Bằng lòng về sau cùng anh lập gia đình sao? Bằng lòng... trở thành vợ hợp pháp của anh sao?"

Khóe mắt Khương Thích vẫn còn đọng nước mắt, lúc này, thứ hiện lên trong đầu cô lại khuôn mặt bướng bỉnh của Diệp Kinh Đường.

Nhưng có yêu lần nữa bọn họ cũng không có kết cục.

Vậy không bằng kính chuyện cũ một chén rượu, dù có yêu cũng không quay đầu lại.

Khương Thích chủ động ôm Hàn

Nhượng: “Đúng vậy, em bằng lòng. Cám ơn anh cho em cơ hội sống lại” “Là anh phải cám ơn em đã bằng lòng cho anh cơ hội..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui