Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đường Thi nói cảm ơn Hàn Thâm, sau đó cô cầm mấy quả táo còn dư định mang đến cho Tiểu Dạ Dạ ở trong phòng ăn, Hàn Thâm chú ý tới, hỏi thêm một câu: “Trong phòng em có người?”

Đường Thi phất tay với anh ta một cái: “Lại đây."

Hàn Thâm cảm thấy động tác này của cô hơi giống mèo cầu tài, khó có được nhếch miệng cười cười, sau đó nói: “Giấu yêu quái gì ở trong phòng?"

Đường Thi thở dài một tiếng sau đó chợt mở cửa ra, Hàn Thâm nhìn thấy một tia sáng xám xẹt qua trước mắt, còn chưa kịp phản ứng thì con Husky đã xuất hiện!

Thấy trong nhà có nhiều người như vậy tới chơi, Tiểu Dạ Dạ bắt đầu phát điên, cũng mặc kệ mấy miếng táo trên tay Đường Thi, nó nhảy lên số pha chen chúc lấn tới lấn lui trong đám người. Người nhà Hàn Nhượng đều bị Tiểu Dạ Dạ dọa sợ, khi phục hồi tinh thần lại thì thấy con chó này, họ cười ha ha. “Mọi người nuôi chó từ lúc nào?" "Quá ngốc nghếch rồi! Lại là husky!” "Ôi, màu lông thật đẹp! Đực hay cái vậy?" Đường Thi cười gọi một tiếng: “Tiểu Dạ Dạ! Đừng phá rối!"

Tiểu Dạ Dạ được dạy dỗ, nên cũng biết đây là Đường Thi gọi mình, lúc này mới ngoan ngoãn đi qua ngoắc cái đuôi và ngồi xuống, sau đó Đường Thi cho nó hai miếng táo tây, con chó ngốc nhảy dựng lên ngậm chặt, hự hự mà bắt đầu ăn táo tây.

Hàn Thâm hơi ngoài ý muốn: "Em lại biết nuôi chó." “Ừm” Đường Thi ngồi chồm hổm xuống sờ sờ đầu Tiểu Dạ Dạ: “Trước đây từng có một con husky, tuy nhiên sau đó nó mất, tôi đã buồn rất lâu, còn thề đời này sẽ không nuôi chó. Bởi vì cái cảm giác có được lại mất đi này quá đau khổ

Hàn Thâm nghe cô nói như vậy, ánh mắt thâm thúy: “Xin lỗi, nói chuyện thương tâm của em” “Không có việc gì." Đường Thi khoát khoát tay đứng lên từ dưới đất: "Nhưng bây giờ tốt hơn nhiều. Tuy tôi rất nhớ con husky kia, nhưng bây giờ Tiểu Dạ Dạ cũng rất quan trọng giống vậy." “Là em mua sao?" "Không phải, là Bạc Dạ đưa cho tôi." Đường Thi ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Thâm, câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Hàn Thâm, lại là Bạc Dạ đưa.

Theo hiểu biết của anh ta, chẳng phải Đường Thi đã từng trong tình trạng anh chết tôi sống với Bạc Dạ sao?

Bây giờ vì sao...

Đường Thi đã nhận ra nghi hoặc trong mắt Hàn Thâm, cô chỉ cười nhạt rồi cười: "Đúng vậy."

Quả thật cô đã từng tranh chấp với Bạc Dạ, nhưng sau đó cuộc chiến đã kết thúc bằng cái chết của Bạc Dạ, những tình cảm và lòng thù hận thấu tim trong quá khứ... Tất cả đều kết thúc theo cú nhảy vách núi.

Tan thành mây khói.

Đây là tư thế chuộc tội cuối cùng của Bạc Dạ, cũng là cách duy nhất mà anh có thể trả cho Đường Thi.

Đường Thi đã từng cảm thấy Bạc Dạ trở lại bây giờ có thể chỉ là một thế thân, tất cả mọi người đang diễn một vở kịch với cô, giả Vờ như Bạc Dạ còn chưa chết, Bạc Dạ này chính là Bạc Dạ thật.

Nhưng trên thực tế, có thể lần nhảy núi năm đó, Bạc Dạ thật sự... đã sớm rời khỏi trần gian.

Đường Thi vứt bỏ hết mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, sau đó tiếp tục nhìn Hàn Thâm, nhẹ giọng nói: “Thực ra tôi cũng không hiểu, rốt cuộc là làm cách nào mà tôi từng bước đến được bây giờ. Nhưng mà tốt xấu gì bây giờ cũng là hi vọng sau những ngày sức cùng lực kiệt, tôi cảm thấy rất tốt."

Đối với Đường Thi mà nói, Bạc Dạ có thể đau khổ có thể vui thích, có thể được ngàn người ngưỡng mộ, cũng có thể bị người ta giẫm ở dưới chân, anh có thể tiếp tục tác phong lạnh lùng phóng khoáng, cũng có thể dịu dàng phổ độ chúng sinh, nhưng duy chỉ có anh không thể chết được.

Dây dưa với Bạc Dạ cho đến chết là cái gai đau ngứa trong tim Đường Thi, nếu Bạc Dạ bỏ mình, rất có thể trong một đêm cô sẽ xong mất.

Hàn Thâm ngoài ý muốn nhìn người phụ nữ trước mắt: “Em không giống với người khác."

Đã từng thấy một câu nói có thể dùng để hình dung Đường Thi, để miêu tả cuộc đời đầy sóng gió bất an nhưng luôn trong sáng của cô, rất đúng.

Một nhành hoa núi cười rực rỡ, xoay người quát tháo chín tầng trời.

Hàn Thâm cảm thấy, có lẽ người đàn ông bình thường không thể sát cánh cùng Đường Thi, bởi vì cô trải qua rất nhiều điều, trong lòng vốn đã có hàng vạn hàng nghìn sóng gió, nên lười dỗ ngon dỗ ngọt không lung lay được cô.

Hàn Thâm đứng cách Đường Thi không xa, nhưng anh ta lại cảm thấy rời Đường Thi cực xa.

Xa tới mức dường như... cách cả một thế giới.

Nhưng cũng trong lúc đó ở Luân Đôn, một trò chơi tìm đồ vật rất thú vị đang được tổ chức trên phố Baker, một nhóm trẻ em với vô số người hâm mộ lang thang khắp trung tâm thương mại, chỉ để tìm một một cái thẻ, Đường Duy bị một người đàn ông tóc vàng túm, cậu cảm thấy cái vóc người người đàn ông này nhìn rất quen mắt, thế nhưng gương mặt này cậu lại không hề ẩn tượng, nên chỉ có thể tạm thời buông lỏng đề phòng. Dù sao đây cũng đang trong chương trình trước máy quay, cậu không muốn xảy ra bất trắc gì.

Sakahara Kurosawa gọi một cú điện thoại tới: “Đường Duy, tôi tìm được ba tấm thé!"

Rất nhanh, phía dưới chương trình có người đánh một hàng chữ - Sakahara Kurosawa tìm được ba tấm thẻ, chuyện làm thứ nhất lại là gọi điện thoại cho Đường Duy.

Sau đó có người cười nói: “Rốt cuộc chúng có phải là địch không, đây rõ ràng là đồng đội?"

Đường Duy nói: “Tôi chỉ có hai tờ, tôi muốn bỏ cuộc, người đến người đi nhiều như vậy... “Lúc này có cần tôi dạy cậu một đạo lý không”

Sakahara Kurosawa cười hì hì hai tiếng, giọng nói truyền đến từ điện thoại: “Chính là gỗ ẩn trong rừng. Cách tốt nhất để giấu một người là trốn trong đám đông... Cậu thông minh như vậy, mới có thể hiểu rõ tôi đang nói cái gì?"

Đường Duy lập tức hiểu được câu nói của Sakahara Kurosawa, liên tục hô hai câu cảm ơn, sau đó nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh kia ngẩn người, sau đó Đường Duy mang theo anh ta chạy đi, nhiếp ảnh gia đi theo phía sau lập tức khiêng máy quay đuổi theo, khán giả xem truyền trực tiếp liên tục gửi bình luận trôi trên video, họ đều khen làm sao Đường Duy lại đáng yêu như vậy, đến cùng gen tốt thế nào lại có thể sinh ra một đứa trẻ thông minh và xinh đẹp như vậy.

Quả nhiên mười phút sau, Đường Duy tìm thấy chiếc thẻ thứ ba trong một cửa hàng đồ chơi, sau đó cậu cũng tìm thấy một tấm thẻ trên mép hộp trong quầy bán quà vặt ở cách vách, - gỗ ẩn trong rừng, thật là một giải thích rất hoàn mỹ.

Muốn tìm một món đồ chơi được giấu kín, thì nên đến chỗ đồ chơi.

Rất nhanh, Đường Duy đã tìm thấy nhiều thẻ hơn những đứa trẻ còn lại. Đội ngũ chương trình lập một bảng gồm tất cả những thẻ họ tìm thấy, thời gian đang chạy đua từng giây, mọi người xem chương trình đều cảm thấy áp lực vô hình.

Nhất là cô bé lại tên là Eva, co bé không thể chịu đựng được việc thẻ Đường Duy tìm được nhiều hơn mình, bởi vì ở trong mắt co bé, Đường Duy chính là người da vàng hạng hai, vốn không xứng đánh đồng với cô bé.

Nhưng càng về sau, người tìm được thẻ joker trước, vẫn là Đường Duy.

Sakahara Kurosawa tình cờ ở cùng khu với Đường Duy, khi thấy Đường Duy giơ joker trong tay, cậu ta còn vui mừng, vừa định nói chúc mừng cậu, kết quả một giây kế tiếp lại thấy Đường Duy nhìn chung quanh, phát hiện ra lúc này camera không đi theo cậu, cậu liền nhanh trả thẻ về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui