Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đường Thi hoảng sợ kêu lên, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông kêu rên rồi sau đó tư thế của hai người bỗng chốc đảo lộn, trở thành Bạc Dạ đè cô xuống.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn nhau, Đường Thi co người lại, chạm vào làn da nóng bỏng được lộ ra bên ngoài của Bạc Dạ, đến cả cổ cũng bị nhuộm một màu hồng nhạt. Dưới tác dụng của thuốc, dụng vọng của người đàn ông trở nên tàn bạo như dã thú vậy.

Tận sâu trong con ngươi đen, có mang theo dục vọng mà Đường Thi không dám nhìn thẳng.

Nhưng sau đó yết hầu của Bạc Dạ chuyển động lên xuống, rồi bỗng đi xuống một bên, xoay người lăn xuống bên cạnh Đường Thi.

Đường Thi sững sờ.

Bạc Dạ cứ thế ôm eo cô không nhúc nhích, thậm chí càng nói càng siết chặt hơn.

Đường Thi vốn nghĩ rằng dưới sự kiềm chế của hành động vừa rồi, Bạc Dạ làm gì cô cũng không thể phản kháng nên Đường Thi đã chuẩn bị tâm lý cho những chuyện không hay...nhưng không ngờ Bạc Dạ lại lăn xuống người cô, sau đó bên phải của cô và ôm cô bằng cái ôm của những người yêu nhau.

Bạc Dạ khàn giọng nói: sẽ im...em cho tôi ôm là được rồi."

Giọng anh khàn như vậy, chắc là do bị thuốc hành hạ.

Cả người Đường Thi run lên, vô thức vươn tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay mà Bạc Dạ đang ôm eo cô, thận trọng hỏi: "Là...người phụ nữ đó bỏ thuốc anh sao?"

Cô vẫn chưa biết tên người phụ nữ vừa mới tấn công cô.

Bạc Dạ phát ra tiếng ừ, vừa trầm thấp lại từ tính, mang theo sự mập mờ quyến luyến, anh nói: có chuẩn bị...Nên tôi không biết cô ta từ bên ngoài cửa sổ vào. Sau đó cô ta bột thuốc, tôi hít rất

Con ngươi của Đường Thi co rút lại: "Anh..." "Sao em lại xuất hiện ở

Bạc Dạ rất muốn đổi đề tài khác để di chuyển sự chú ý của mình, nếu không bây giờ Đường Thi nằm bên cạnh anh, anh rất sợ lý trí của mình sẽ bị thuốc phá hủy hoàn toàn. "Tôi gặp Lâm Từ dưới."

Đường Thi trở mình, đối diện trực tiếp với Bạc

Da.

Nói thật, sau khi cô và Bạc Dạ trải qua rất nhiều chuyện thì đây là lần đầu tiên. Hai người nhìn nhau gần như vậy, lại còn ở trên giường với vẻ mập mờ.

Nếu là trước kia, Đường Thi đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới. "Rồi hình như Lâm Từ biết tôi sẽ đến Luân Đôn nên cố tình ở dưới đợi tôi. Tôi đang định thuê phòng thì anh ấy đưa cho tôi một thẻ phòng và nói rằng đã chuẩn bị trước rồi." Đường Thi sững sờ: "Tôi...Tôi không biết có anh trong phòng. Tôi cứ tưởng là Lâm Từ sắp xếp cho tôi, tôi còn định nói rằng lát nữa sẽ chuyển lại tiền cho anh ấy."

Bạc Dạ thở gấp hơn, chắc là Lâm Từ muốn giúp đỡ anh nên cố tình đợi Đường Thi đến khách sạn, rồi đưa thẻ phòng của Bạc Dạ cho Đường Thi...

Bạc Dạ suy nghĩ mới một nửa mà đã suýt mất đi kiểm soát, sự trợ giúp của Lâm Từ lần này đã gần đến đích. Bây giờ Đường Thi đang nằm cạnh anh, anh còn bị người ta bỏ thuốc và anh không biết cảnh tiếp theo sẽ như thế nào nữa.

Đường Thi nhận thấy hơi thở dồn dập của Bạc Dạ, cô muốn lui đi nhưng đã bị Bạc Dạ khóa chặt. Khi hai mắt chạm nhau, tất cả cảm xúc trong mắt đều bộc phát do va chạm hormone dữ dội trong chớp nhoáng, Bạc Dạ ngửa đầu, cảm thấy cổ họng khô khốc, ra sức gạt bỏ hết những suy nghĩ của mình rồi nói với Đường Thi: "Phiền em...đổ nước lạnh cho anh." "Như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."

Đường Thi bỏng nhớ đến lúc mình từng bị người khác bỏ thuốc, dường như lần nào người đàn ông này cũng ở bên cạnh mình. Cô cau mày: “Tôi đi gọi Bạch Việt, chắc anh ấy sẽ có cách."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui