Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Hàn Thâm ở một bên nghe bọn họ bàn tàn về Bạc Dạ, biểu tình của anh ta khiến cho người ta không nhìn ra đang vui hay buồn. Bốn người đi tới bãi đỗ xe, Hàn Thâm mở cửa xe cho bọn họ, Đường Duy nói cảm ơn với anh ta, sau đó cậu bé nói: “Anh Hàn Nhượng không tới ạ?”

“Anh ấy còn đang vội vàng chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn với Khương Thich, rất nhiều công đoạn phải thực hiện, còn phải sắp xếp đưa thiệp mời mời khách nữa, rất nhiều việc phải làm.” Sau khi Đường Thi thất dây an toàn cho bọn họ xong thì ngôi ở ghế phó lái ở đằng trước: “Lúc mà chúng ta trở về nước thì vừa hay là tới ngày buổi lễ đính hôn của anh Hàn Nhượng và Khương Thích diễn ra.”

Trong đáy mắt của Sakahara Kurosawa lộ ra vẻ hâm mộ

Cuộc sống hiện tại của Đường Duy vô cùng tự do và thoải mái, không có một ai tạo áp lực cho câu bé, cũng không có ai ngăn cản cậu bé làm chuyện màmình thích, những người lớn ở bên cạnh cậu bé cũng rất cời mở, không thể coi thường trẻ con một chút nào

Thật tốt… Ba mẹ của Đường Duy, dù là Bạc Dạ hay Đường Thi thì cũng đều là người rất tốt và lợi hại

Đường Thi nhận ra vẻ hâm mộ trong đáy mắt của Sakahara Kurosawa, cô cười cười, nói chuyện bằng Tiếng Anh: “Nếu Kurosawa không có việc gì thì chúng ta cùng nhau đi nhé? Ở Bạch Thành có rất nhiều món ăn ngon với cảnh đẹp đấy.”

Đường Duy cũng quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tớ đã nói với ba sẽ đưa cậu đi cùng chúng ta tới Bạch Thành vui chơi một thời gian. Cả nhà tớ sẽ tiếp đãi cậu thật tót!

Sakahara Kurosawa cảm thấy ngạc nhiên: “Sẽ không gây toái cho mọi người chứ?”

“Có gì phiền toái hay không phiền toái chứ” Đường Duy đột nhiên ôm người bạn thân tốt nhất của mình, có lẽ hiện tại cậu bé có thể xưng anh em với Sakahara Kurosawa: “Cậu chính là Watson của tô, khi nào tới Bạch Thành nhất định tớ sẽ mang cậu đi chơi khắp nơi.

Tiện thể cho con nhóc xấu xi Bạc Nhan gặp mặt Sakahara Kurosawa một chút

Không biết vì sao đột nhiên Đường Duy lại nghĩ tớichuyện này, ngay sau đó cậu bé liền lắc đầu, tự nhiên lại nghĩ tới Bạc Nhan?

Tự cậu bé tây não cho chính mình, nhất định là do bình thường cậu bé thường cho rằng Bạc Nhan không có bạn cùng tuổi chơi cùng së rất đáng thương cho nên cậu bé mới nghĩ đến chuyện muốn giới thiệu Sakahara Kurosawa cho cô bé gặp mặt, ai bảo cậu bé là người lương thiện chứ

Mắt của Sakahara Kurosawa tỏa sáng: “Tốt quá! Tớ sẽ nói với ba nhất định sẽ liên lạc với cậu sau khi trở trờ về từ Bạch Thành.”

Nửa tiếng sau, bọn họ tới một nhà hàng khá cao cấp ăn cơm Tây, Hàn Thâm đã đặt bàn trước cho nên đi vào nhà hàng rất dễ dàng, sau khi ngồi xuống bọn họ liên đưa thực đơn cho hai đứa trẻ trước: “Chọn món mà hai đứa thích đi.”

Đương Duy và Sakahara Kurosawa cũng không hề khách khi nữa, liên chọn món khai vị gan ngỗng, súp tôm càng, món chính là cá hồi Úc, với khoai tây nướng và măng tây trong nước chanh, Đường Thi cười và nhận xét: “Con cũng rành ghê nhi.”

Đường Duy đắc ý nói: “Anh Hàn Nhượng đã day cho con đó, ở trong nhà có phòng bếp nên con cũng học được cách thường thức cơm Tây”Hàn Thâm cũng no nu cười: “Xem ra em trai của anh chung sống với mọi người rất hòa thuận.”

“Đúng vậy.” Đường Duy còn nói thật: “Anh Hàn Nhượng là người rất dịu dàng, rõ ràng là ít hơn mẹ của em với chị Khương Thích hai tuổi, nhưng lại là người rất ẩm ấp, dịu dàng và cần thận,”

Có lẽ chủ chó con nhỏ ngày nào đã trường thành, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại là người rất lý trí, bình tĩnh và cần thận, rất biết cách chăm sóc cho người khác

Mặt khác, bên trong căn phòng của Đường Thi ở khách sạn, Bạc Dạ đang họp qua video, tất cả mọi người đều thấy Bạc Dạ có vẻ không hề chủ tâm

Lâm Từ hỏi một câu với vẻ cần thận hết sức:” Cậu Bạc…Cậu không sao chứ?”

Bạc Dạ ngoái đấu nhìn lại, nheo mắt nói: “Cậu nói xem hiện tại Đường Thi với Hàn Thâm đang làm gì?”

Vẻ mặt của Lâm Từ ngơ ngác: “Tôi, tôi không biết a.

Thế nhưng từ trước tới nay cô Đường Thi luôn là ngưoi quang minh lỗi lạc, đương nhiên không thể phát sinh chuyện gì với Hàn Thâm được. Huống chi lúc người ta đi còn cố ý gọi điện thông báo cho anh một tiếng, cậu Bạc Da di là cậu Bạc Dạ, chẳng lẽ cậu thật sự không biết điều này có nghĩa là gì hay sao?Nếu thật sự có chuyện phát sinh giữa Hàn Thâm và cô Đường Thi thì Đường Thi là ngưoi quang minh lỗi lạc như vậy, đương nhiên trong lòng cũng rất rộng lượng và thoải mái, không hề sợ bất cứ một ai sẽ hiểu lám

Lâm Từ cảm thấy nóng này, trong chuyện tinh cảm với Đường Thi, Bạc Dạ cứ như một thằng nam vậy, binh thường là một người có lắm mưu nhiều kế đến vậy, là người có lòng dạ vô cùng giảo hoạt, thế nhưng cứ đụng tới Đường Thi là như thể đam đầu vào đường chết vậy

Bạc Ta nói: “Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cứ cảm thấy không thoải mái thế nào ấy.”

Một đám người giám đốc điều hành nguyên bản cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời cuộc họp biển thành “Làm thể nào để an ủi Bạc Dạ không cần phải nghĩ nhiều nữa.”

Lâm Từ thử nói: “Anh xem cô Đường Thi đã đồng ý cho anh ở trong phòng của cô ấy, chứng tỏ anh rất có sức hấp dẫn.”

Bạc Dạ kêu một tiếng: “Đó là bởi vì tôi không gây ra chuyện gì khien cô ấy cảm thấy xấu hổ hay hoài nghi cho nên Đường Thi mới không đuổi tôi đi mà thôi.”Lừa gạt một chút cũng không tốt sao? Lâm Tử chi có thể cười phụ họa: “Ha ha, điều này cũng có lý, thế nhưng nếu cô Đường Thi cảm thấy anh không con làm chuyện gì khiến cô ấy hoài nghi nữa thi có phải điều này chứng minh cô ấy đã từ bỏ thành kiến trước đây dối với anh đúng không?”

Bạc Dạ nói một cách hung tợn: “Đó là do tôi đang cố gắng sửa lại thái độ của một người ba mà thôi.”

Được, con mẹ nó có phải anh chính là muốn được khen hay thôi phải không!

Lâm Từ rất muốn hét lên một tiếng, anh xứng đáng độc thân cả đời, tên thằng nam chết tiệt!

Từng vị giảm đốc điều hành đưa ra ý tưởng cho

Bạc Da, có người còn nói rằng: “Cậu Bạc Da đừng lo

lắng nữa, hay là cậu đi tìm cô Đường Thi cũng được.” Trong lòng của Bạc Dạ có chút hối hộp, nhưng anh lại nhanh chóng nhìn lại người vừa nói: “Cậu nói lời này là có ý gì?”

Các vị giám đốc điều hành bắt đầu giúp đỡ anh lên kế hoạch một cách tỉ mi: “Như vậy đi, trước tiên chúng ta cần phải tìm được xem cô Đường Thi cùng với Hàn Thâm đang ăn cơm cụ thể ở nhà hàng nào, sau đó chúng ta cải trang một chút, rói ngôi ở bàn bên cạnh bọn họ…Tuy cách cả một Đại Tây Dương thế nhưng đám giám đốc điều hành này cũng có thể bày mưu tính kế như vậy, xem ra nuôi đám người đã lâu cũng không vô ich

Bạc Da càm thấy vừa lòng, nhưng lại nheo mắt đưa ra một nghi vấn: “Cách đó rất tốt thể nhưng lỡ mà bị phát hiện thi phải làm sao?”

Nếu vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao? Đến lúc gặp phải thì anh phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại nói chào em Đường Thi, thật trùng hợp

Trùng hợp gì chứ! Liếc mắt một cái cũng nhận ra anh đang theo dõi! “..” Điều này khiến mọi người không biết nói gì,

nhất thời toàn bộ mọi người trong phòng đều im lặng

Lâm Từ nói: “Cậu Bạc Da, thật ra cậu không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy đâu, cô Đường Thi là người như thế nào, chẳng lẽ cậu không tin cô ấy hay sao?”

Vừa nói xong, Bạc Dạ liên dùng lực vỗ vào bàn một cái: “Tôi dương nhiên là tin tường Đường Thi rồi! Làm sao Đường Thi có thể để ý đến người như Hàn Thâm chứ? Tôi không cho phép cô ấy như vậy! Người Đường Thi thích chỉ có thể là tôi! Thế nhưng quan trọng là con me nó tôi cảm thấy tên Hàn Thâm kia có ývới Đường Thị.”

Lâm Từ làm động tác cắt cổ:

“Hay là chúng ta cử người đi xử lí Hàn Thâm.”

“Xử lí cái rằm. Cả ngày cậu chỉ biết đem người đi xử lí thôi à, đẫm máu như vậy.” Bạc Dạ mắng một câu: ” Đi tra ngay lập tức, bây giờ phải đi điều tra xem Đường Thi với Hàn Thâm đang ăn ở nhà hàng nào! Tôi muốn đi phá hỏng buổi hẹn hò của bọn họ.”

“Cậu Bạc Dạ, cô Đường Thi với Hàn Thâm đâu có tính là hẹn hò với nhau.” Huống chi lại còn mang theo hai đứa trẻ nữa, Bạc Dạ nói như vậy chẳng phải là đang vu không cho Đường Thi hay sao, làm gi có ai đi hẹn hò mà lại mang trẻ con theo chứ?

“Ở trong mắt tôi, Đường Thi đi cùng tên đàn ông khác chính là hẹn hò”

Mấy vị giám đốc điều hành đều lấy tay che mặt

Được rồi, đúng là vua giấm của châu Á


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui