Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Đường Thi kinh ngạc quay đầu lại nhìn ánh mắt kia của Bạc Dạ, nhất thời trong lòng vô cùng căng thẳng, nào ngờ Bạc Dạ lại dùng lực mạnh đến thế, cô chẳng có cách nào hất tay anh ra được.

Bạc Dạ dùng lực kéo Đường Thi lại: "Đừng quay về nữa."

Nhịp tim Đường Thi đều đập qua mức một trăm rồi: "Anh..." "Thi Thi à, nếu không thì đừng đi nữa, ở lại nghỉ ngơi một đêm đi nhé?"

Sầm Tuệ Thu cần thân giúp con trai, sau đó Bạc Dạ thẩm đưa tay ra sau lưng giờ một ngón cải cho mẹ mình.

Sức lực của Đường Thi vốn không thể nào thoát khỏi anh, Tiểu Dạ Dạ cũng không hiểu đã xày ra chuyện gì cứ vậy mà đi loanh quanh Đường Thi, còn luôn kêu hào mấy tiếng. Bạc Dạ ở một bên nghe thấythì cười: "Em xem, Tiểu Dạ Dạ cũng không muốn trở về."

"Anh nói bậy."

Đường Thi dùng sức văn ngón tay Bạc Da, nhận ra dưới đáy mắt Bạc Dạ có hiện lên một tia hiu quạnh, lòng người phụ nữ như khẽ siết chặt lại, cô lập tức rút tay mình ra.

Đường Thi nhanh chóng lôi Tiểu Dạ Dạ đi ra của, Bạc Da kêu lên một tiếng về hưởng bóng lưng cô: "Đường Thi, thật sự đã khuya như vậy mà vẫn phải về sao?"

Thật ra anh rất hy vọng Đường Thi có thể ở lại, có lẽ hành động như vậy cũng đại diện cho một loại tiếp nhận và tha thứ cho anh.

Nhưng Đường Thi lại vội kéo cửa ra, cô nói một câu xin lỗi phải về trước rối kéo Tiều Dạ Da đi ra ngoài. Để lại Bạc Dạ đứng ở giữa phòng khách cùng với ánh mắt cô quanh nhìn cánh cửa bị cô mở ra rồi đóng chặt lai

Trong phút chốc căn phòng rơi vào yên lặng.

Sắm Tuệ Thu và Bạc Lương không lên tiếng, nhin con trai mình cúi đầu như vậy, hệt như bộ dạng vừa bị đánh bại đến thua cuộc vậy, hối lâu mới thờ dài một hdi"Chúng ta quá nóng vội rồi." Bạc Lương đi lên võ vo vai Bạc Da: "Con trai, không sao đâu. Hiện tại Đường Thi đã tin tường con nhiểu hơn trước rói..."

Sắm Tuệ Thu cũng thay đổi biện pháp để an ủi Bạc Dạ: "Đúng vậy đó, Bạc Dạ con xem Đường Thị cũng đã gửi chú chó mà cô bé nuôi đến nhà minh, điều này có thể nói rõ thật ra từ tận đáy lòng nó vẫn tiếp nhận chúng ta có đúng không?"

Bạc Dạ ngầng đầu nhìn ba mẹ mình, anh biết bọn họ đang lo lắng thay anh, họ sợ anh sẽ bởi vì sự cự tuyệt của Đường Thi mà không gượng dậy nổi, chỉ có thế mim cười nói: "Con không sao, con cũng đã quen rồi."

Quen rồi, quen với sự lựa chọn rời đi cuối cùng của Đường Thi.

Nhưng anh cũng chẳng thể trách cô cải gì cả, tất cả mọi thử đã qua đều là lỗi do chính anh phải gánh, hiện tại có thể sống chung đến mức này thật ra đã không dễ dàng gì rồi.

Bạc Dạ nói: "Con sẽ mua một căn nhà kế bên nhà cô ấy."

Sắm Tuệ Thu bất ngờ: "Hà? Là chỗ bên Bạch Thành, nơi Đường Thi ở đó sao?"

"Đúng vậy."Bạc Dạ nhìn mę mình rồi giải thích: "Hiện tại căn nhà Đường Thi ở thật ra là của Hàn Nhượng, Hàn Nhượng để căn biệt thự cho Đường Thi và Khương Thích ở. Nhưng mà con luôn cảm thấy để cô ấy ở nhà người khác không tốt nên cũng mua một căn sát vách kế bên."

Cho nên khi đó Bạc Da nói là vì để thuận tiện theo đuổi Đường Thi nên mới mua căn biệt thự sát vách, thật ra là vì sau này Đường Thi có thể sở hữu được một nơi ở độc lập không phụ thuộc vào ai.

Anh sửa sang lại cũng là vì để Đường Thi tự minh phát huy. Có thể sửa sang lại thành phong cách mà Đường Thi thích.

Nhưng mà tất cả những chuyện này Bạc Da đều không nói với Đường Thi, nều như tuỳ tiện nói sẽ chỉ khiến cho Đường Thi chùn bước hơn. Dù sao thì anh cũng hiểu rõ tính cách của Đường Thi quá rồi.

Cô nhất định sẽ không nhận căn nhà to như thế này.

Bạc Dạ nói: "Ba, ba có thời gian rảnh thì đi đến cục bất động sàn xem hộ khẩu cá nhân của Đường Thi một chút, cục công an cũng được, con muốn chuyển căn nhà này thành tên của cô ấy, nhưng mà..."

"Đừng để cho cô bé biết có đúng không?"Bac Lương nói: "Được, ba đi giúp con trai"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui