Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Hôm đó Đường Thi vẫn quay trở về Bạch Thành trước, sau đó cô đi tìm trong danh bạ điện thoại một lúc. Lại tìm ra số điện thoại đã lâu không liên lạc với Mã Cường, cô gửi cho Bạc Dạ một tin nhắn.

[Mẹ của con trai: Tôi tìm được cách liên lạc với Mã Cường rồi, tôi thấy hình như gần đây ông ta đang ở Bạch Thành.]

[Bạc Dạ: Vất và cho em rồi, một mình em đi thật sự không có vấn đề gì chứ? (Mẹ của con trai: Đợi lát nữa Khắc Lý Tư đến đây rồi, sẽ không sao đâu, tôi xuất phát đi tìm Mã Cường rối nói với anh.]

(Bac Da: 0.)

Gửi tin nhắn xong, Bạc Dạ nằm trên giường ngần người một lúc.

Củng lúc đó, anh cũng gọi cho Lam Minh, nhưng Lam Minh không trả lời, vậy nên nhất định anh ta vẫn đang bận rộn, có lẽ hôm nay chưa chắc có thể gặpđược Lam Minh.

Bởi vì vừa mới ban bổ điều lệ, cho nên dựa theo mức độ nhất dịnh, khẳng định Lam Minh vẫn sẽ chiu ảnh hưởng.

Bạc Dạ nhin mấy dòng chữ Đường Thi vừa gửi tới, vẫn chẳng thể yên lòng được. Tên Mã Cường kia là một người vô cùng âm hiểm xảo trá, một mình Đường Thi đi gặp, anh sợ cô sẽ thua thiệt.

Nửa giờ sau Đường Thể liên lạc điện thoại với Mã Cường, giọng nói tiếp máy của người ở đầu dây bên kia vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, còn mang theo chút say và ý tử trêu đùa: "Ô, Cô Đường Thi!"

Đường Thi cũng cười theo mấy tiếng: "Chủ tịch Mã Cường, vậy mà ông vẫn còn nhở tôi, thật sự là vinh hạnh của tôi mà."

"Số điện thoại của cô Đường Thi đều luôn nằm trong danh sách danh bạ của tôi mà, lại không ngờ hôm nay cô lại chủ động tìm đến tôi, ngược lại làm cho tôi rất bất ngờ."

"Chủ tịch Mã Cường nói quá rồi, ông là người võ cùng bận rộn có thể nhận điện thoại của tôi cũng làm cho tôi có chút kinh ngạc..." Đưong Thi dừng lại một chút, dứt khoát đi thắng trực tiếp vào vấn đề: "Chủ tịch Mã Cường, mọi người đều là người trong giới, tôicũng không nói nhiều với ông nữa. Ông đang ở đâu vậy, có tiên di ra ngoài nói chuyện một chút không?"

"Cô Đường Thi chủ động hẹn tôi, nhất định là tôi có thời gian rồi." Mã Cường cười cười bên đầu dây bên kia: "Cô Đường Thi, dựa theo những gì tôi biết thì hiện tại cô đang ở Bạch Thành đúng không? Vừa may, mấy ngày nay tôi cũng đang đi công tác ở Bạch Thành, không biết cô có rảnh..."

"Tôi rành." Đường Thi nắm điện thoại lập tức nói: "Chủ tịch Mã Cường, ông gửi địa chỉ cho tôi qua tin nhắn đi. Bây giờ tôi sẽ đến tìm ông."

Mã Cường ở đầu dây bên kia dùng chất giọng chảy nước nói: "Cô Đường Thi nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến cho tôi có chút thụ sùng nhược kinh..."

Đường Thi bị chất giọng đấy của Mã Cường khiến cho cà người đều nói hết cả da gà lên, nhưng chỉ có thể cố nín nhịn, cười cười cho qua, nói với Mã Cường: "Được, chủ tịch Mã Cường là một người thoài mái mà, tối nay gặp nhé."

"Tối nay gặp."

Cúp điện thoại, Đường Thi chà xát cánh tay mình, để làm tan đi cảm giác khó chịu trong lòng mình xuống.

Cô không quay lại giới lá mặt lá trái này đã quá lâurồi, cô cũng không nghĩ rằng bản thân minh sẽ lại quay về quanh co với bọn họ lần nữa, vậy lần này là bởi vì Bạc Dạ.

Người phụ nữ hit sâu một hơi, cô ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho mình, khi Đường Duy đẩy cửa di vào nhìn thấy Đường Thi đang thoa son, cậu sửng sốt một chút: "Mẹ, mẹ phải đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy." Đường Thi nói: "Mẹ phải đi gặp Mã Cường."

Đường Duy nhíu mày lại: "Nghe cái tên này là biết ngay chẳng phải là loại người tốt lành gì, đúng rối, chủ Khắc Lý Tư đến rồi, vừa nãy con mở cửa cho chú ấy."

"A a a! Cục cưng!" Khắc Lý Tư trực tiếp xông vào: "Tôi nhở em đến chết mất! Tại sao lâu rồi em không liên lạc với tôi thế hà? Nghe nói em đi nghỉ phép ở London với Bạc Dạ có đúng hay không? Có Bạc Dạ thì ném tôi sang một bên, lúc nhớ đến mới gọi tôi một tiếng, cải người phụ nữ vô tình này!"

Đường Thi nhìn Khắc Lý Tự dở khóc dở cười: "Được rồi, Khắc Lý Tư, cảm ơn anh vì hôm nay đã đến Với đây đi với tôi, Mã Cường đã gửi địa chỉ cho tôi rối, chúng ta cùng nhau đi nhé?"

Khắc Lý Tư sở cầm một cái, nhéch môi khẽ cườimột tiếng: "Được thôi, tối nay tôi sẽ cố gắng làm ky sĩ bio vê em,"

Nửa tiếng sau, Đường Thi đến địa chỉ mà Mã Cường gửi cho cô. Là một hộp đêm, những người phụ nữ ra vào đều trang điểm vô cùng diêm dúa, nhìn thấy Đường Thi mặc một bộ đồ đen thẳng thừng đứng ở nơi đó, vẫn có chút bất ngờ.

"Có một người phụ nữ đứng trước cửa."

"Người đàn ông kê bên cô ấy đẹp trai quá, là con lai sao?"

"Loại người này tới nơi này của chúng ta để làm gi chứ?"

"Còn có cái gì nữa chứ, đương nhiên đến hộp đêm là để tìm thủ vui rối." Các người phụ nữ ăn mặc hở hang cười cười đi qua, Đường Thi đứng ở nơi đó hút một hơi thuốc lá.

"Rất it khi nhìn thấy dáng về em hút thuốc."

Khắc Lý Tư đứng ở cửa, anh nhìn dáng về Đường Thì mặc âu phục, ở giữa ngón tay của người phụ nữ còn kẹp một điếu thuốc, làn môi mỏng nhà khỏi khiến cho đàn ông ý loạn tinh mẽ, mông lung không thể nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của cô.

Khi cô rủ mắt xuống, cả thế giới tựa như yên tĩnh lại, Đường Thi con chưa hút hết điều thuốc thì đã dậptắt nó. Sau cùng truyền đến tiếng để nhọn của giày cao gót va cham với mặt sàn, cô nói: "Đi thôi, phải xuất phát rồi."

"Tam thời tôi không thể lộ mặt, cho nên tôi sẽ căn phòng sát vách. Có tình huống khẩn cấp gì xảy ra thì có thể liên lạc với tôi ngay."

Khắc Lý Tư vỗ vai Đường Thường cố chống đỡ làm gì, không chỉ là vì tôi... cũng là vì Bạc Dạ."

Cái tên kia nghe nói một mình Đường Thi đi gặp Mã Cường, nhất định lo lắng đến sắp đòi mạng rối nhi?

Ánh mắt Đường Thi loẻ lên, cô không lên tiếng, sau đó bước về phía trước. Khắc Lý Tư nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, anh năm chặt ngón tay.

[Đường Thi vào trong rồi.]

Sau khi ấn gửi dòng chữ trên màn hình đi, người đàn ông này mới thu hồi vẻ mặt mình lại.

Đường Thi đi vào căn phòng lớn nhất bên này, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Mã Cường đang ngồi ở giữa nở một nụ cười mang theo ý vị sâu xa với cô: "Cô Đường Thi."

Mã Cường và người đàn ông trung niên chảy nước đó không giống nhau, những người nhà giàu mới nổi kiểu như Mã Cường này vừa háo sắc lại vừa cáo già xảo quyệt. Khi đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vàoĐường Thì khiến cho cô cảm thấy như thân thể mình đang trần truong bị mọi người vây lại xem vậy.

Ánh mắt kia có sức tấn công quá lớn, phải là người đã từng trải qua những trận mưa gió chém giết trên thương trường thì mới có ánh mắt đó, so với Tùng Lâm thì là loại người hung ác hơn. Mã Cường càng làm cho người khác cảm thấy giống như một con hổ ly nham hiểm, thâm độc.

Đường Thi lấy lại tinh thần, ảnh mắt của người đàn ông này và người đàn ông chày nước lúc đó không giống nhau, sư âm mưu quỷ quyệt của ông ta khó mà lường được, cô nhất định phải chú ý từng bước.

"Vừa nãy cô điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng tôi bị hoa mắt ấy chử." Mã Cường bày ra một bộ dạng phòng khoảng để cho người nhân viên phục vụ dẫn đường cho Đường Thi, sau đó những người xung quanh nhường ra một vị trí đúng lúc ngồi ở kế bên cạnh Mã Cường.

Đường Thi nhằm mắt ngồi xuống, cười về hướng Mã Cường: "Chù tịch Mã Cường nói như vậy, tôi cũng không phải là nhân vật giỏi giang gì. Đột nhiên nhớ ra nên liên lạc với chủ tịch Mã một tiếng sao lại làm cho ông có ảo giác cơ chứ?"

"Vậy còn không phải là vì... người điện thoại chotôi là Cô Đường Thi sao?"

Mã Cường đưa tay nhưng lại không đụng vào người Đường Thi, chi là cuốn một bó tóc của cô. Loại người không nóng không lạnh như ông ta tấn công làm cho Đường Thí biết thật ra ông ta lòng dạ rất sâu, không vội ra tay hiện tại chỉ là đang dò xét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui