Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Khuôn mặt của Bạc Dạ nở nụ cười, đùng một tiếng, người ta đóng cửa lại.

*… Trong lòng Bạc Dạ khẽ rung lên Thế là anh tiếp tục kiên trì đóng cửa: “Đường Thi à…. chúng ta nói chuyện tử tế với nhau được không?”

“Không có gì để nói hết”

“Đứng ở bên ngoài lạnh lắm, em thu nhận tôi đi”

“Chẳng phải anh có phòng ở bên cạnh sao?”

“Tôi quên mang chìa khóa phòng rồi, tôi không vào được”

“Biệt thự nhà anh là khóa bằng vân tay mà? Không cần chìa khóa cũng vào được”

“Khóa vân tay bị hỏng rồi, mất điện rồi”

Đường Thí hít thở sâu một hơi, rồi kéo cửa ra, sau đó nói với Bạc Dạ: “Tôi nói cho anh biết…”

Vấn còn chưa nói ra, thì một nụ hôn rơi từ trên trời xuống, Đường Thi lùi ra phía sau hai bước, khuôn mặt cô thất kinh và đẩy Bạc Dạ ra: “Làm gì thế!”

“Giở trò lưu manh đó, đơn giản như vậy mà em cũng không nhìn ra sao?”

Bạc Dạ mở rộng vòng tay ra, lại ôm chặt lấy Đường Thi: “Này! Cho tôi ôm đi…..tức chết tôi rồi, tôi không biết phải dỗ em bằng cách nào, nên dứt khoát tới gặp em”

Trong lòng Đường Thi rất vướng bận: “Anh thôi đi….tôi sẽ không mắc bẫy nữa đâu. Sau khi ngu ngốc bị anh lừa gạt, tôi mà còn tin tưởng anh nữa, thì tôi đáng bị coi thường”

“Sao em có thể nói những lời làm tổn thương anh như vậy chứ?”

Bạc Dạ ấm ức nói: “Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi, chỉ là suy nghĩ chưa đủ chu toàn mà thôi…..

Đường Thi không lên tiếng, nhưng người cô từ từ run lên, Bạc Dạ vần vò tóc của Đường tôi xin lỗi Thi như một động vật nhỏ: “Này…em có được không? Tôi ý thức được sai lâm của bản thân rồi, tôi nói thật đấy, tôi ý thức được rồi mà Đường Thi, chúng ta đừng giận dỗi nhau nữa được không? Tiếp tục duy trì hiện trạng trước đây được không? Nếu như em lại muốn rời xa tôi nữa, có thể anh sẽ không chịu được mà phát điên lên mất”

“Hiện giờ anh chính là cái đồ khẩu Phật tâm xà” Đường Thi muốn đẩy Bạc Dạ ra, nhưng bị anh dùng sức ôm chặt lấy: “Này! Cho anh ôm thêm một lúc nữa…..dẫu sao thì mấy ngày anh ở đồn công an, vẫn luôn nhớ đến em, thật đó, không ngừng nhớ đến em. Nếu như anh có thể ra ngoài, chuyện đầu tiên mà anh làm chính là tìm em……cho nên anh đã tới hội trường, đeo mặt nạ và tới bên cạnh em”

“Tôi cảm thấy” Đường Thi ngừng một lát tồi nói: “Anh thật sự nên bị bắt vào trong đó mấy ngày”

*ồ…” Vẻ mặt của Bạc Dạ đáng thương nói: “Vậy lát nữa anh đi thuê một nhà tù, rồi nhốt anh vào đó, ngày ngày em tới thăm anh được không”

Khuôn mặt trắng trẻo điển trai nói ra lời này khiến cho người †a hoàn toàn không thể kháng cự được.

Khuôn mặt của Đường Thi nóng lên, cô lùi về phía sau mấy bước: “Không được! Một chút cũng không được”

Tuy nhiên chính vào lúc này, một giọng nói mơ hồ còn buồn ngủ vang lên từ phía sau lưng.

“Mẹ, đêm hôm mẹ đứng ở ngoài cửa nói chuyện với ai thế? Hay khách đến sao?”

có Đường Duy nửa đêm bò dậy đi vệ sinh, nghe thấy tiếng nói liền nhìn ra ngoài cửa, cậu bé nhìn thấy cảnh tượng Bạc Dạ và Đường Thi ôm chầm lấy nhau, cậu bé đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo lại, cậu bé trừng mắt lên: “Nửa

đêm nửa hôm hai người đang làm gì thế?”

Bạc Dạ cười đen tối: “Con nói xem chúng †a có thể làm gì chứ?”

“Bạc Dạ…..anh đủ rồi đấy” Đường Thi hét lên một tiếng: “Đừng có dạy hư Duy Duy nữa!

Duy Duy con đừng nghĩ nhiều, là ba con nửa đêm tới tìm mẹ…”

Duy Duy híp mắt lại nhìn rồi bật cười hai tiếng, như là đang cố ý nói lời này: “Con biết rồi, chắc chắn là ba nhớ mẹ đúng không?”

Bạc Dạ vô liêm sỉ gật đầu: “Đúng vậy, đúng là như vậy”

*” Hai ba con này thông đồng với nhau từ lúc nào thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui