Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Toàn thân của Lục Y Đình run rẩy một cái, trên mặt cô ta còn có vết thương, rõ ràng là vẫn còn chưa lành hẳn, nhưng mà dù vậy, cô ta cũng bằng lòng không nói một câu nào, trở lại bên người Vinh Nam lần nữa. “Có bị Bạc Da phát hiện ra hay không?”

Cô ta mang theo vết thương chồng chất mà trở về, nhưng điều anh ta lo nghĩ lại là cái này.

Lục Y Đình cán răng, nuốt hết tất cả khổ sở về: “Không có. Nhưng chỉ là tạm thời, tôi cảm thấy chẳng mấy chốc nữa đám người Bạc Da sẽ phát hiện ra thôi.”

“Nhưng cô lại có thể trốn thoát ra ngoài.

Vinh Nam nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng đau đớn này của Lục Y Đình, anh ta nhếch miệng cười cười: “Bọn họ đã tiến hành tra hỏi cô những gì?”

“Thưa anh, xin anh tin tưởng tôi. Tôi thật sự không có để lộ ra một chút tin tức về mối quan hệ của tôi và anh.”

Lục Y Đình muốn chứng minh sự chân thành của mình đối với Vinh Nam, giọng nói run rẩy: “Tôi không có nói gì. Tôi thật sự không nói gì.

Cô ta sợ Vinh Nam đã hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm với mình, như vậy dù bây giờ cô ta có một thân đầy bụi gai mà trở về, Vinh Nam cũng sẽ làm như vậy đưa cô ta đến gặp Diêm Vương.

Một thuộc hạ đã không còn trung thành nữa, giữ lại thì có ich gi? “Cô có chứng cứ gì?”

Vinh Nam cười lạnh: “Để chứng minh, trong khoảng thời gian có bị bọn họ bắt đi đó, không có bản tin tức của tôi?”

Lục Y Đình cúi đầu, hai tay siết chặt lại thành quyền, cô ta chỉ có thể dùng một kiểu giọng vô cùng thành kính nói: “Thưa anh, thứ lỗi cho sự vô dụng của tôi. Thật sự không có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi không phản bội. Tôi chỉ có thể cầu xin anh tin tưởng tôi, nể tình nhiều năm như vậy tôi đều bán mạng vì anh. Xin anh tin tưởng tôi một lần, tôi sẽ không mang nguy hiểm đến bên cạnh anh đầu”

Vinh Nam cười lạnh: “Bây giờ lại muốn dựa vào việc bán thân để nhận được sự thông cảm từ tôi sao?”

Cả người Lục Y Đình run lên, tuyệt vọng nhằm mắt lại, không nói gì cả.

Vinh Nam nhin bộ dạng này của Lục Y Đình: “Sao nào, đã chuẩn bị để chết rồi sao?”

Lục Y Đình lắc đầu: “Anh không tin tôi, tôi cũng không có cách nào. Nhưng tôi không trách anh, nếu như anh muốn lấy mạng của tôi..”

Vinh Nam tiến lên nắm lấy tóc của Lục Y Đình.

Sau đó, từng ngón tay lạnh lẽo mạnh mẽ siết chặt lấy cổ của cô ta.

Lục Y Đình mở mắt ra, đôi mắt ứng đó nhìn người đàn ông đang kề sát vào minh.

Người đàn ông này, đã từng xuất hiện một lần trong giấc mộng lúc cô ta lúc còn nhỏ, bây giờ, lại trở thành bộ dạng kinh khủng dữ tợn như thế này.

Nhưng mà cô ta lại cam tâm tình nguyện bảo vệ, canh giữ lửa đạn mưa gió bên cạnh anh ta, cho dù anh ta muốn cô ta đi quyến rũ người đàn ông khác, cô cũng không có nói gì. Nếu có thể chết ở trong tay của anh ta, cũng xem như là..

Đáng giá.

Lục Y Đình nhận mệnh nhằm mắt lại lần nữa, tưởng rằng đây là Vinh Nam đang muốn ra tay bóp chết cô ta. Vinh Nam hung hăng hất Lục Y Đình ra, cả người cô ta bị sức mạnh này ném đến nằm sấp trên mặt đất, vuốt vuốt cổ họng của mình không ngừng ho khăn. “Cút!”

Trong mắt của Vinh Nam đều là sự lạnh lẽo: “Nếu lần sau còn vô dụng như vậy nữa, tôi sẽ thắng tay giết chết thứ bỏ đi như cô.”

Lục Y Đình nằm rạp trên mặt đất chật vật như một con chó, nhưng lại vì một ý nghĩ trong đầu của Vinh Nam mà có thể sống sót, co quắp lại hít vào thở ra không khi để cho bản thân khôi phục lại ý thức.

Cô ta lảo đảo đứng lên, trước khi đi vẫn không quên bày tỏ lòng trung thành, cúi đầu, thân thể run rẩy: “Cảm ơn anh đã tin tưởng.”

Sau đó cô ta bước từng bước từng bước rời khỏi văn phòng. Vinh Nam đứng ở trước cửa số sát đất, trong đáy mắt âm u. Lục Y Đình vừa đi ra không xa, ngay phía trên chỗ ngoặt vươn ra một cánh tay trực tiếp bắt cô ta lại. “Anh..”

Lúc Lục Y Đình đang muốn phản kích thì lại phát hiện ra là Ngải Tư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui