Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Bạc Dạ có chút hoảng hốt, đã bao lâu rồi không có nghe được những chữ như vậy từ trong miệng Đường Thi?

Cảm giác thật sự giống như trở về quả khứ, bọn họ dốc hết sức lực để làm tổn thương đối phương, cho đến khi đổ máu, lại xúc động cảm thán một câu, còn sống. Bạc Dạ nheo mắt lại một chút, nhìn chằm chằm vào Đường Thi trước mắt như gặp phải quân địch, anh nói: đã làm gì mà khiến em kích động đến như vậy?”

Đường Thi nhớ lại cười to hai tiếng sau đó vỗ tay cho Bạc Da.

Hơn nửa đêm lại gửi loại ảnh chụp mập mờ như vậy đến kích thích cô, bây giờ lại giả bộ đến mức như không có chuyện gì xảy ra đến nói một câu “Em kích động quá rồi”.

Không trở thành ảnh để Oscar quả thật là đáng tiếc. Đường Thi không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Bạc Dạ.

Khóe miệng Bạc Dạ giật giật, cảm giác tay chân có chút phát lạnh, kiên trì đến bây giờ, cũng không biết là đúng hay sai: “Đường Thi, tôi thừa nhận lúc trước tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, nhưng mà cho đến tận bây giờ tôi đền bù, còn chưa đủ sao?” chút nữa ngay cả mạng sống của anh cũng không còn, bây giờ cô lại bày ra cái thái độ gì đây?

Làm như anh có lỗi với cô vậy, có lầm hay không?

Thái độ của Đường Thi lạnh lùng: “Tôi cần anh đền bù cho tôi sao? Bạc Dạ, nếu như anh dùng cái này làm đạo lý để ràng buộc tiêu chuẩn của tôi, vậy thì tôi chỉ muốn nói, thật xin lỗi, Đường Thi tôi cũng chưa từng cầu xin anh giúp đỡ.

Bạc Dạ không thể tin được nhìn chằm chằm vào mặt Đường Thi, dường như là không thể tin được nhưng lời này có thể phát ra từ trong miệng của cô.

Một lát sau, Bạc Dạ nói: “Đây thật sự là lời mà em muốn nói sao?”

Ngón tay của Đường Thi siết chặt lại, xem ra Bạc Dạ vẫn chưa ý thức được tấm ảnh mình gửi trước đó ảnh hưởng lớn đến cô như thế nào.

Hoặc là nói anh chính là đang dò xét xem ảnh chụp ảnh hưởng đến cô như thế nào sao?

Bạc Dạ cười, trong mắt Đường Thi lại không có tí gợn sóng nào: “Nếu như không có chuyện gì nữa thì anh về đi.”

“Đường Thi.”

Bạc Dạ lớn tiếng gọi cô lại. “Rốt cuộc là em muốn như thể nào?”

Bạc Dạ đưa tay muốn kéo Đường Thi lại thì bị cô chặn ngang: “Đừng động vào tôi.”

Bạc Dạ ngây ngẩn cả người. “Đừng có dùng bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác của anh, rồi giả vờ giả vịt đến đụng vào tôi.” Vành mắt của Đường Thi đỏ cả lên. Trong mắt cô yêu hận đã sớm không còn quan trọng nữa, cô biết rốt cuộc mình đã sai lầm bao nhiêu, Bạc Dạ, tôi sẽ không tin tưởng anh một chút nào nữa. “Em.” Bạc Dạ còn chưa kịp nói cái gì thì Đường Thi đã hoàn toàn quăng cửa đến trước mặt anh, sau đó từ phía sau cửa, Bạc Dạ nghe thấy được tiếng khóc âm ý.

Sao lại… Chuyện…

Vì sao lại trở nên như vậy?

Rốt cuộc là do ai vẫn luôn dùng trăm phương ngàn kế châm ngòi bọn họ?

Bạc Dạ cảm thấy nhất định là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì đó, có chuyện gì đó gián đoạn, mới có thể khiển cho bọn họ cãi nhau trở nên kịch liệt như vậy, thậm chí biến thành tình trạng vừa nhìn thấy nhau sẽ hết sức căng thẳng như bây giờ.

Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gi chứ?

Đêm khuya, trong phòng làm việc của Vinh Nam. “Tình cảm giữa bọn họ đã xuất hiện vết nứt lớn.”

Ngải Tư đứng ở đó, đeo một cái kính mắt, trên gương mặt lịch sự lạnh lùng không có chút biểu cảm nào, giống như là đang thuật lại một chuyện râu ria nào đó: “Bạc Dạ và Đường Thi đã bắt đầu nghi ngờ lần nhau, trước đó Lục Y Đình đã vào trong biệt thự tư nhân của Bạc Dạ, sau đó gửi ảnh chụp cho Đường Thi bằng điện thoại của Bạc Dạ rồi xóa lịch sử ghi chép. Bạc Dạ hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Nhưng mà chúng ta có thể khẳng định, chắc chắn Đường Thi đã nhận được ảnh chụp

Cho nên đây mới là kẻ cầm đầu tạo nên mâu thuẫn giữa Đường Thi và Bạc Dạ. Bạc Dạ hoàn toàn không biết, Đường Thi lại bị kích thích rất nặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui