Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Thì ra trước đó bọn họ giữ lại một mình Tùng Sam ở phía dưới boong tàu, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Hô hấp của Đường Thì hơi ngừng lại, ngẩn người nhìn Tùng Sam bị người ta trói hai tay ra phía sau.

Cô dừng bước, đôi mắt ửng đỏ nhìn thẳng vào mặt Mã Cường: “Vô liêm sỉ”

“Đây chính là do các người không chịu đề phòng, để lại một mình anh trai cô ở phía dưới boong tàu, không phải là đang tạo cơ hội cho chúng tôi sao?”

Mã Cường dùng sức chỉa vào huyệt Thái Dương của Tùng Sam: “Muốn trách thì phải trách bản thân các người.”

Giờ phút này trong đầu Bạc Dạ lướt qua vô số ý nghĩ, sau đó lúc đối diện với đôi mắt của Tùng Sam, người đàn ông chỉ giật giật môi với anh, cũng không có nói gì với Đường Thi.

Mang cô đi đi.

Anh ta chỉ nói vẻn vẹn mấy chữ này.

Trong giây phút Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tùng Sam với tốc độ ánh sáng, đột nhiên hiểu được hết tất cả Dẫn Đường Thi rời đi.

Đi tìm Vinh Nam.

Không cần quay đầu lại làm gì.

Dù rằng giờ phút này, họng súng chỉa vào trong đầu của tôi, tôi cũng chưa từng thấy sợ hãi.

Tùng Sam hét to một tiếng với Bạc Dạ: “Dẫn Đường Thi đi đi. Bạc Dạ…”

Một tiếng gào thét này, gần như có thể thét xuyên vào tận linh hồn của Bạc Dạ, đó là một người đàn ông khác đang dùng sinh mạng để gửi gắm: “Không cần lo cho tôi, dẫn Đường Thi đi đi, đi tìm chân tướng.”

Nước mắt của Đường Thi điên cuồng tuôn trào ra bên ngoài.

Bạc Dạ nằm lấy tay của Đường Thi, đưa tay che mắt của cô lại, gió lớn lướt qua bên tai, người áo đen đuổi theo sau lưng, giãm lên từng tiếng súng, anh lặn lội che chở cho.

Đường Thi một đường từ trong mưa bom bão đạn, từ phía bên này của du thuyền, đến một bên khác của du thuyền.

Đám người của Diệp Kinh Đường ngồi trên một chiếc du thuyền khác tiến lại gần: “Tìm được rồi. Là Bạc Dạ”

“R7CKY. Ventus. Các người có ở đây không?

Bạch Việt đã không còn cách nào tiếp tục chịu đựng được nữa, cho dù vết thương cũ trên người chưa lành, nhưng vẫn hét lớn với người trên boong tàu: “Tôi dẫn theo quân cứu viện đến rồi. Lam Minh và Diệp Kinh Đường đã đến”

Kỳ Mặc và Lạc Phàm đang giao chiến với Ngải Tư, thì nhìn thấy có người đang nhảy lên khua tay múa chân từ trên một chiếc du thuyền to lớn xa hoa khác: “Tôi đến rồi”

“Là Bạch Việt”

Đôi mắt của Kỳ Mặc sáng lên: “Hóa ra anh ta không có xảy ra chuyện gì.”

“Đáng chết”

Động tác trong tay của Ngải Tư càng thêm tàn nhẫn, chiêu nào cũng có thể đẩy Lạc Phàm vào chỗ chết.

Thì ra trên thế giới này không chỉ có một mình Lạc Phàm là người tinh thông kỹ xảo quyết đấu cận chiến, mà còn có Ngải Tư.

Bọn họ nghe theo lệnh của Vinh Nam, không bao giờ để lộ ra bản lĩnh, chỉ có lúc này mới có thể phát huy hết bản lĩnh thật sự của bọn họ.

“Vừa đúng lúc tiễn Thất Tông Tội đi chung với nhau.”

Ngải Tư gãn từng câu từng chữ: “Không bằng tôi khiến cho các người cùng nhau biến mất khỏi vùng biển này”

“Lòng lang dạ thú”

Bạch Việt nhảy lên trên thuyền từ.

bên khác, cả người nương theo trận gi vù vù mà lăn vào boong tàu, thiếu chút nữa đụng vào cái trụ nào đó, sau đó Diệp Kinh Đường nói: “Lam Minh, anh có dẫn theo người của Tổ Phong Thần không?”

“Có phái người đi máy bay trực thăng đến”

Lam Minh tỉnh táo nhìn chằm chằm về phía trước: “Giúp đỡ đám người của Khủng Long”

Không chỉ một mình Vinh Nam có quyền có thế, mà còn có bọn họ. Còn có bạn bè bên cạnh Đường Thi.

Từ cảm giác tuyệt vọng ban đầu, cho đến lúc tình hình đảo ngược như bây giờ.

Bạc Dạ cảm thấy điểm yếu duy nhất của bọn họ chính là số người, đám người của Vinh Nam có vô số đội quân người áo đen nằm vùng trên con thuyền này, nhưng bọn họ thì không có.

Tùng Sam bị Mã Cường đá một cái ngã xuống mặt đất, ho ra một ngụm máu, sau đó Mã Cường trực tiếp nhét họng súng vào trong miệng của Tùng Sam: “Mày sắp chết rồi. Nếu như mày đã không có tác dụng gì, thì chết đi cho rồi”

“Nằm mơ”

Có người nhào thẳng lên từ phía sau, là Đường Duy, trong mắt của cậu lóe lên tia sáng kiên định, tay trái của cậu nhóc cầm dao găm tay phải thì cầm súng, thân thể gầy yếu đứng lặng giữa đám người.

Bọn người áo đen vốn muốn tiến lên khống chế cậu nhưng khi nhìn thấy vũ khí trong tay của Đường Duy, thì rối rít giật mình, sau đó chậm rãi bao vây thành một vòng, vây cả đám Đường Duy và Ôn Lễ Chỉ cùng với Tùng Sam vào bên trong.

Mai phục mười phía, không còn đường để trốn.

Khóe miệng của Tùng Sam mang theo vết máu, bị Mã Cường giẫm trên mặt đất, anh ta vùng vẫy mở to mắt nhìn Đường Duy, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh như màn đêm của cậu thiếu niên.

Cậu nói với Tùng Sam: “Cậu nhỏ, còn nhớ cậu đã từng dạy con những gì không?”

Nếu tay đã cầm súng, đời này sẽ dính với máu.

Nhưng mà tay của con cầm súng, chính là để bảo vệ cậu.

Đường Duy cầm khẩu súng trong tay còn đang run rẩy, còn nhớ lần đầu tiên cậu dùng súng lúc trước, bởi vì sức giật của súng quá mạnh, dẫn đến cổ tay của cậu bị gấy xương, nhưng mà bây giờ, cậu sẽ không còn sợ cảm giác đau đớn khi bị gãy xương nữa.

Mã Cường nhìn Đường Duy, dường như thấy được Bạc Dạ năm đó.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng để duy trì sự uy nghiêm của mình, sau đó càng thêm dùng sức giãm lên ngực Tùng Sam, giống như là đang phát tiết, anh ta nói: “Một thẳng nhãi như mày thật sự xem mình là…”

Lời còn chưa nói xong, Đường Duy không nháy mắt một cái nào cả, trực tiếp bóp cò.

Cứ như vậy một viên đạn bay thẳng vào mặt Mã Cường, giống như là vết thương mà Ngải Tư đã tạo ra trên mặt Bạc Dạ lúc trước.

Bây giờ Đường Duy trả lại toàn bộ cho Mã Cường, trong mắt mang theo sự chết chóc, không sợ hãi chút nào trước người đàn ông trung niên có thân thể vô cùng to lớn chênh lệch với mình ở trước mắt này, bàn tay đang cầm súng của cậu chậm rãi run rẩy: “Không nên xem thường bất cứ ai nha tên khốn nạn kia.”

Mã Cường kinh ngạc nhìn Đường Duy, sau đó cả người run lên: “Mày…”

“Cẩn thận”

Ôn Lễ Chỉ vừa mới định nói câu gì đó, sau lưng đột nhiên có một người đàn ông xông ra trực tiếp gạt ngã Đường Duy, thể lực của cậu nhóc không chống đỡ được không có cách nào phản kháng lại, trong phút chốc súng trong tay bị vuột mất.

Con ngươi của Đường Duy co rút lại, vừa định cướp về, thì có người đá bay súng rơi trên mặt đất, Mã Cường ác độc cười một tiếng, nhìn cây súng bị đá đến bên chân của mình.

Ôn Lễ Chỉ ngăn Đường Duy ra phía sau lưng: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

“Bây giờ rõ ràng bọn mày đã không còn chỗ để trốn, còn giả vờ bày ra dáng vẻ có thể chống lại, đúng là buồn cười đến rụng răng.”

Mã Cường muốn nhặt súng lên, nhưng mà giây tiếp theo, vậy mà người đàn ông đang bị anh ta giãm lên trên mặt đất lại bất thình lình nằm thẳng xuống đất, sau đó thừa dịp Mã Cường buông lỏng cảnh giác, đoạt lấy cây súng trên mặt đất kia.

“Cậu nhỏ.”

Đường Duy gọi một tiếng, âm thanh này khiến cho Đường Thi và Bạc Dạ cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ôn Lễ Chỉ hét lên với Bạc Dạ: “Đừng quay đầu lại. Đi tìm Vinh Nam. Bên phía Mã Cường đã có chúng tôi lo.”

Vừa nói xong lời này thì lập tức có người áo đen nhào lên, Ôn Lễ Chỉ nhấc chân một cái, thoát ra từ trong đám người, chiến thuật biển người của bọn người Mã Cường chính là muốn kéo dài làm cho bọn họ kiệt sức.

Bây giờ vì bảo vệ Đường Duy và Tùng Sam mà Ôn Lễ Chỉ không còn cách nào phân thân ra bị bao vây bốn phía.

Bạc Dạ dừng lại một chút, trong đầu có chút máu dâng lên.

“Con của anh đã có tôi lo rồi. Bạc Dạ, dẫn Đường Thí đi tìm Vinh Nam đi”

Ôn Lễ Chỉ ôm lấy Đường Duy, cậu nhóc bị người áo đen bao vây tấn công, câu nói cuối cùng là…

“Mommy, mang theo tất cả hi vọng của chúng ta mà đi tìm Vinh Nam đi.”

Bọn họ đều đang cố kéo dài thời gian vì Đường Thi và Bạc Dạ.

“Đáng chết, cứu viện của Tổ Phong Thần khi nào mới đến đây”

Diệp Kinh Đường mắng một câu, một người khác trên chiếc thuyền này, vành mắt của Khương Thích đỏ cả lên, Lam Minh càng không ngừng nói chuyện thông qua bộ đàm: “Mọi người đến đâu rồi?”

“Lam Minh, nhanh nhanh lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui