Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

"Té xỉu? Tại sao?" Hàn Đông Liệt kinh ngạc hỏi.

Mẹ không biết, mẹ cũng không biết là nguyên nhân gì, nhưng mà vừa nhìn giống như rất là nghiêm trọng, Đông Liệt con mau đến đây đi, chúng ta đang ở bệnh viện, con mau đến đây, mẹ rất sợ, mẹ sợ ba con, ông ấy sẽ.... Lê Thư Nhã nói không ra tiếng, mà chỉ còn tiếng khóc.

Shi/t, đáng chết --

Hàn Đông Liệt không ngừng mắng trong bụng, tại sao vào lúc này cha hắn lại đột nhiên té xỉu? Đây là ý trời sao? Là ông trời cố ý đùa bỡn hắn, không để cho hắn đi tìm cô sao? Tại sao? Tại sao mỗi lần như vậy hắn đều không thuận lợi?

Tiếng khóc của mẹ vang lên không ngừng ở bên tai, hắn không có cách nào bỏ qua người thân của mình, không thể làm gì khác hơn là đồng ý nói, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con lập tức đến đó!"

Tắt điện thoại di động, Hàn Đông Liệt rất tức giận, hai việc đều nghiêm trọng, phiền não trong lòng khiến hắn không thể không rống to, "Đáng chết --"

Bệnh viện,

Hàn Đông Liệt, Lê Thư Nhã còn có Tuyết Nhi, ba người đứng ở trước cửa phòng giải phẫu, trên mặt của mỗi người đều âm trầm, hơn nữa mắt cũng thỉnh thoảng nhìn về ánh đèn màu đỏ phía trên cửa phòng.


Lê Thư Nhã đang nóng nảy đồng thời đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, bà quay đầu lại hỏi Hàn Đông Liệt, "Đông Liệt, Thiển Thiển đâu? Tại sao không cùng con đến đây?"

"cô ấy..." Hàn Đông Liệt kéo dài tiếng, chân mày nhíu chặt lại.

"cô ấy vẫn còn oán hận chúng ta sao? Cho nên mới không tới?" Lê Thư Nhã hỏi.

"không, không phải như thế!"

"Vậy tại sao?"

"cô ấy đi rồi.... đã.... Rời khỏi con...." Chỉ mấy đơn giản chữ, mà nói ra từ trong miệng của hắn, cũng rất khó khăn.

Lê Thư Nhã kinh ngạc nhìn con trai của mình, vẻ mặt đau lòng như vậy của hắn, bà đã thấy lần thứ hai, còn nhớ rõ mười lăm năm trước, một ngày kia nhà họ U đột nhiên biến mất, hắn cũng có vẻ mặt như vậy.


không sao bà đưa hai tay của mìn, giống như mười lăm năm trước, ôm hắn vào trong ngực, giống như an ủi một đứa bé nói, "không cần đau lòng, cô ấy nhất định sẽ trở về, cô ấy nhất định sẽ trở lại bên cạnh con.... Con trai của mẹ, con không được buông tay."

Tuyết Nhi nhìn mẹ con hai bọn họ, đột nhiên cảm thấy mình rất nhỏ bé, giờ phút này đây cô đã hiểu, cô gái kia có vị trí như thế nào trong lòng của hắn.

Mà ở cách đó không xa, một cô y tá mặc đồng phục y tá màu trắng đang đứng ở đó, trong tay cô cầm một tấm hình, không ngừng so sánh với Hàn Đông Liệt, so thật lâu mới đưa ra quyết định, cầm một màu trắng lá thư sải bước đi phía hắn.

"Xin hỏi, anh là Hàn Đông Liệt phải không ạ?" cô rất lễ phép hỏi.

Hàn Đông Liệt nghi hoặc nhìn ái chừng hai mươi tuổi này, nói, "Tôi là....!"

"thật tốt quá, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này, bởi vì tôi gần đây đi vắng, đi du lịch cùng bạn bè, hôm qua mới vừa trở lại công việc, cho nên cũng không biêt chị Tĩnh Nhi đã qua đời rồi, thật xin lỗi, đây là chị Tĩnh nhi để lại nhờ tôi chuyển cho anh, xin nhận lấy!" cô lấy lá thư màu trắng trong tay đưa cho hăn.

Hàn Đông Liệt tò mò nhìn cô và lá thư trong tay tin, hỏi, "Tĩnh Nhi là ai?"

"Chị Tĩnh Nhi chính là Lý Tĩnh đó."

Hàn Đông Liệt đột nhiên cả kinh! Lý Tĩnh sao? không phải mấy tháng trước đã.... đã chết rồi sao? Hơn nữa tại sao muốn gửi thư cho hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận