Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Tới gần tối

Điện thoại của Âu Thiển Thiển vang lên, cô cố ý trốn ra ngoài nghe điện thoại, nhưng chỉ đi một chút rồi trở về phòng bệnh, hơn nữa trên mặt đều là vẻ u ám, giống như là đã xảy ra chuyện lớn.

"Thế nào?" Hàn Đông Liệt ân cần hỏi.

"À, không có việc gì." Âu Thiển Thiển cố gắng cười, lại có chút cứng nhắc, sau đó bỏ nụ cười xuống, nói "Chuyện đó. . . . . . Hôm nay tôi có thể về nhà ngủ không?"

"Không thể!" Hắn kiên quyết cự tuyệt.

"Vậy có thể cho tôi thời gian hai giờ tự do? Tôi có chút việc gấp phải xử lý!" Cô không muốn nói dối hắn, hơn nữa dù cô nói dối thì hắn cũng sẽ không tin, cho nên tốt nhất là nói trực tiếp với hắn.

"Chuyện gì?" Hắn hỏi.

"Chuyện riêng, không tiện nói ra!"


"Không được, tôi không cho phép!"

Âu Thiển Thiển hung hăng nhìn hắn chằm chằm, người đàn ông như thế nào thì cô đã gặp rất nhiều, nhưng lại chưa từng thấy người đàn ông hẹp hòi như vậy. Đột nhiên, cô nghiêm mặt, từng bước từng bước, khí thế hung hăng đi về phía hắn.

"Hù dọa tôi cũng vô ích, Hàn Đông Liệt tôi cho tới bây giờ cũng không sợ bộ dạng này." Hai tay hắn khoanh trước ngực, khí thế hiên ngang bộ dáng, hoàn toàn không kém bộ dáng hung hăng hiện tại của Âu Thiển Thiển.

Nhưng Âu Thiển Thiển đi tới bên giường, đột nhiên cúi người xuống, ngoài dự đoán hôn lên môi của hắn, mặc dù từng nhiều lần hôn môi cùng hắn, nhưng lần này là một loại cảm giác kỳ lạ, chỉ là sự va chạm thật đơn giản, nhưng trong nháy mắt làm cho hai người xấu hổ, tim đập nhanh.

Rời khỏi môi của hắn, Âu Thiển Thiển xấu hổ nói, "Chỉ một lần này thôi..., tôi thật sự có chuyện, hơn nữa trong vòng hai giờ tôi nhất định sẽ trở lại, cho nên để cho ta đi ra ngoài một chút nha!" Thái độ của cô chuyển biến 180°.

Hàn Đông Liệt sững sờ nhìn cô, nụ hôn vừa trên môi. Chợt, hắn không tự chủ được cười to.

"Ha ha ha. . . . . . Cô gái chết tiệt, vừa rồi là em dùng mỹ nhân kế sao? Ha ha ha. . . . . ." Thật là buồn cười quá!


"Hàn Đông Liệt, tôi nói với anh rất nghiêm túc, thôi, tôi không cần được sự phê chuẩn của anh, tôi muốn đi ra ngoài, anh chăm sóc cho mình thật tốt đi, có chết tôi cũng mặc kệ anh!" Âu Thiển Thiển tức giận rống xong, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.

Vốn tưởng là hòa bình giải quyết, thế nhưng người đàn ông này thật sự là làm cho người ta tức giận, tại sao hai người bọn họ luôn cãi nhau ầm ĩ, chẳng lẽ bọn họ thật sự là oan gia sao?

Phiền phiền phiền, phiền chết rồi ! Âu Thiển Thiển sải bước đi, đột nhiên sau đó dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng bệnh, nhíu chặt chân mày.

Dù như thế nào, nhất định hôm nay cô phải gặp mặt Lôi Minh, nếu như những lời Three nói là sự thật, chuyện kia đã có thể hỏng bét!

. . . . . .

Bên trong phòng bệnh

Khóe miệng Hàn Đông Liệt mỉm cười đầy hạnh phúc, đưa tay sờ vào môi của mình, lại nỏ nụ cười một lần nữa.

Nếu cô đã hôn hắn, vậy hắn cũng nên qua cho cô lần này, hơn nữa hiện tại hắn cũng có chuyện khác phải xử lý.

Đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhấn liên tiếp mã số, sau đó đặt ở bên tai nói "Lam tổng, có thì giờ rảnh không? Tôi muốn cùng người nói chút chuyện có liên quan Thiên quốc gia!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận