Tiểu Thiên Hy thở dài ngao ngán, rõ ràng đã cố gắng đi sớm một chút,đến cuối cùng vẫn không giành được đồ ăn tốt.
Mà tốt không tốt thì cũng không phải, vì thành phố A rất là thịnh vượng, cho nên từ đầu phố đến cuối phố đều là đồ không phải bất cứ ai cũng mua được Chỉ là vì cơn bão cho nên chỉ còn đồ được gọi là tốt, không còn món đồ ăn nào là cực phẩm cả.
Cầm hộp thịt lên, Tiểu Thiên Hy ngắm nghía một hồi, mới quyết định bỏ vào giỏ hàng.
Hoắc Kỳ Thiên nãy giờ đi theo sau, không khỏi trầm ngâm. Nếu cô cứ ăn loại thực phẩm thế này, nhỡ sau này bị đổ bệnh thì làm sao? Không được không được, hắn phải mau mau kiếm cớ rước cô về nhà để bồi bổ mới được! Siêu thị này thế này là không được rồi!
Tác giả lại chen chân: Thỉnh thanh niên Hoắc Kỳ Thiên cẩn trọng ! Lời này nói ra chắc chắn 100% chủ siêu thị cho anh ăn một cú đấm chất lượng cao cấp! Thịt bò hảo hạng của người ta, từ ngày mổ tới nay mới qua có một ngày, liền bị anh cho là thực phẩm cấp thấp sao?
Tuy nhiên, về phần bình phẩm củaTiểu Thiên Hy, tác giả im lặng cho qua.
---
Lại đi qua hàng cá, Tiểu Thiên Hy nhanh mắt thấy trong quầy chỉ còn lại đúng một phần cá hồi tươi ngon, liền đi tới đoạt lấy.
Chỉ là có điều, chưa kịp vui mừng, phần cá có cả hai bàn tay chạm vào.
Tiểu Thiên Hy chảy dài hắc tuyến, khẽ thở dài ngao ngán, nhả ra chỉ trọn vẹn bốn chữ "Âm hồn bất tán!"
Người kia dường như nghe thấy lời kia của cô, liền vì nổi đóa mà nhảy dựng lên "Cô nói cái gì chứ! Cô mới là âm hồn bất tán! Cả gia đình cô mới là âm hồn bất tán!!!!!"
Tiểu Thiên Hy liền nghệch mặt một chút,tự hỏi gia đình cô còn có ai khác nữa hay sao?
Không thua kém cô,mặt của Hoắc Kỳ Thiên lại càng đặc sắc. Nói về gia đình cô thì sau này không phải là có hắn trong đó nữa hay sao? Ả này chán sống!!!!!
Tiểu Thiên Hy bất đắc dĩ, thở dài nói "Tiêu tiểu thư! Chúng ta đang ở siêu thị, cô trật tự một chút được không?"
Nói một cách ngắn gọn là : Cô im đi!
Tiêu Nguyên Đào giậm chân mạnh một cái, tần suất âm thanh không hề giảm đi bất cứ một đề xi ben nào "Siêu thị thì sao chứ!"
Thì thế đấy! Tiểu Thiên Hy đáp thầm trong lòng.
Chờ vài giây, nhận ra mình nói sai, cô ta liền lắp bắp "T-Tại sao cô lại ở đây chứ?"
Hoắc Kỳ Thiên nay cạn lời liền trở thành xa mạc lời. Tiêu tiểu thư! Thà cô không nói người ta còn tưởng cô ngu, cô nói ra họ liền không nghi ngờ gì nữa. Người cũng đẹp, dáng cũng chuẩn, vậy mà...................... thật bi ai!
"Đương nhiên là đi mua đồ rồi! Chẳng lẽ tôi đến đây để chơi cầu tuột hay sao?" Tiểu Thiên Hy đỡ trán đáp.
Tiêu Nguyên Đào nghẹn họng, từ khi gặp cô cô ta cứ như gặp khắc tinh, bất cứ câu nào cũng có thể bị chặn đến cứng cả họng.
Cô ta lại giậm mạnh chân một cái, môi trề ra 'hứ' một cái, hung hăng rời đi.
Tiểu Thiên Hy mặc đầy hắc tuyến, đến và đi như một cơn gió!
Âm hồn bất tán! Quả không sai!!