Đệ ngũ chương
Tại sao trên đời này lại có người mới quen biết người ta chưa đến 24 tiếng đồng hồ, thì đã luôn miệng nói muốn hẹn hò?
Mấu chốt là người kia đã cướp nụ hôn đầu tiên của mình! Quả thực vô liêm sỉ! Tiểu Mạn ngẫm lại càng thêm tức giận, không đề cập tới chuyện bị nữ nhân chết tiệt Long Ca kia hôn, chỉ riêng chuyện nàng cướp xong liền bỏ đi không thèm giải thích rõ ràng và biến mất hoàn toàn vào mấy ngày hôm sau cũng đủ khiến mình muốn giết chết nàng, thật sự rất quá đáng!
Bấm ngón tay tính nhẩm, kể từ lúc Long Ca tỏ tình đến nay đã tròn bốn ngày, nữ nhân kia không có một chút động tĩnh nào, nàng không đến tìm mình thì thôi chứ mắc mớ gì mình phải chủ động liên hệ nàng?
Sai, thực ra vẫn có động tĩnh, ngày hôm qua Long Ca có gửi tin nhắn, nói sóng gió đã trôi qua, bảo Tiểu Mạn có thể an tâm quay về buôn bán ở con đường rác thải.
Tưởng rằng nàng mật báo cho mình, thì mình có thể tha thứ nàng *sở tác sở vi đêm đó? Tiểu Mạn đứng trên con đường rác thải bán ma lạt năng, nàng khinh thường cười cười, Long Ca ơi Long Ca, cô thật đúng là quá ngây thơ rồi.
*sở tác sở vi: ý chỉ hành động đã thực hiện
"Lão bản nương, cô bán xiên chay một đồng, xiên mặn hai đồng nhưng sao bát ma lạt năng của tôi tới mười bảy đồng rưỡi? Năm hào còn lại ở đâu ra?" Một nam nhân vừa vỗ vỗ cái bụng tròn của hắn vừa hỏi Tiểu Mạn.
"Năm hào kia tính vào tiền đũa." Tiểu Mạn cười cười, hiện tại nàng không có tâm trạng nói chuyện.
"Có vụ này nữa à!" Đối phương giật mình.
"Chẳng phải túi nilon trong siêu thị cũng thu phí sao?" Tiểu Mạn hờ hững vớt đồ ăn trong nồi,
"Dụng ý như nhau cả thôi, khuyến khích khách hàng tự mang theo đũa, giảm thiểu ô nhiễm môi trường.
Một cây cổ thụ 20 năm, chỉ có thể làm thành 3000 đôi đũa, mà nước ta chỉ có 13% là rừng rậm, hiện tại họ vẫn đang chặt cây hàng loạt, tài nguyên đang bị lãng phí nghiêm trọng."
Nam nhân nghe Tiểu Mạn nói xong, hắn gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi tiếp tục vùi đầu ăn ma lạt năng.
Tiểu Mạn cũng tiếp tục nấu nồi ma lạt năng, nàng ngẩng đầu nhìn trời, Long Ca...Rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Mấy ngày nay không liên lạc với tôi, tôi là gì trong lòng cô?
Trước mặt bỗng nhiên vang lên giọng nữ nhẹ nhàng: "Tôi muốn lấy mấy xiên...này, tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Giọng nói nhẹ nhàng, Tiểu Mạn nghe rất rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ, thanh âm quen thuộc khiến lòng nàng không khỏi căng thẳng.
Trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay cuối cùng đã đợi được nữ nhân kia xuất hiện nhưng nàng vẫn kiên định, gác cái vá múc canh qua một bên, không thèm ngó người nọ: "Hôn xong liền bỏ đi! Có bản lĩnh thì đừng có trở về tìm tôi a!"
"..." Vẻ mặt đối phương hắc tuyến.
Tiểu Mạn nhìn học sinh muội muội này mập hơn so với Long Ca, hận không thể chui vào bàn dưới.
Nàng nhận lầm người...thấy học sinh muội muội nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái, Tiểu Mạn chắc chắn rằng bản thân đã làm chuyện mất mặt không gì sánh được.
"Khụ khụ." Nàng ho khan vài tiếng, tiếp nhận khay, "Tính luôn đôi đũa, tổng cộng mười ba đồng rưỡi."
Học sinh muội muội cúi đầu lấy tiền, Tiểu Mạn thở dài một hơi, nàng đã nhầm giọng cô bé này thành giọng Long Ca...có thật là mình đang nhớ cô ta? Nữ nhân kia quá đáng ghét, để cô ta ở trong lòng rồi lâu lâu mắng chửi vài câu cũng rất bình thường a...!
Tiểu Mạn chưa kịp tìm được lý do biện minh cho biểu hiện của mình, bỗng phía sau truyền đến thanh âm nữ nhân khác: "Tiểu Mạn...em đang nhớ tôi hả?"
Hơi thở êm ái nhẹ lay động cái tai mẫn cảm của nàng, thời tiết nóng oi bức, Tiểu Mạn vốn cứng rắn cũng bị người nọ ép đến toàn thân nổi da gà.
Chết tử tế không chết, eo còn bị người nọ ôm thật chặt, Tiểu Mạn muốn quay đầu lại chất vấn nàng cũng khó khăn.
"Hai người..." Học sinh muội muội đang muốn trả tiền kia trên mặt phủ đầy áng mây hồng, trong mắt cũng ánh lên vẻ kinh hỉ, "Là Couple sao?"
Tiểu Mạn không hiểu Couple là gì, ngẩn người, lại nghe Long Ca ở phía sau cười ôn hòa: "Tiểu muội nghĩ sao?"
"Ngao ngao!" Học sinh muội muội càng kích động, móc ra điện thoại, "Bách hợp đại pháp! Em có thể chụp hình hai chị chứ?"
"Không!" Tiểu Mạn vội vã xua tay, nàng không muốn phát sinh bất cứ quan hệ gì với Long Ca.
"Được thôi." Long Ca hào phóng nói.
"Lão bản nương và chị này trông rất đẹp đôi, đây là chuyện tốt a, " học sinh muội muội giảng giải rành mạch, "Em chụp một tấm đưa cho các bạn khác xem, sẵn tiện *PR quán ma lạt năng của chị luôn, chắc chắn sẽ rất hút khách!"
*PR: là viết tắt của Public Relations trong tiếng Anh, dịch ra tiếng Việt là Quan hệ công chúng.
PR là việc một cá nhân, tổ chức, doanh nghiệp chủ động thực hiện các quan hệ giao tiếp với cộng đồng nhằm xây dựng hình ảnh tốt đẹp của mình.
"Tôi..." Tiểu Mạn chưa kịp từ chối thì Long Ca đã hôn ngay lên má nàng, canh ngay thời khắc đó học sinh muội muội liền lập tức ấn nút chụp.
"Tốt!" Học sinh muội muội giơ lên điện thoại di động cho các nàng xem, ảnh chụp cho thấy Long Ca ôm Tiểu Mạn vô cùng thân mật, còn Tiểu Mạn thì mím môi, biểu tình trông rất ngượng ngùng.
"Vị tỷ tỷ này công khí mười phần!" Học sinh muội muội gật đầu tán dương Long Ca, Long Ca cười cười không nói.
Học sinh muội muội cầm điện thoại di động đầy hạnh phúc, tìm bàn trống ngồi xuống.
Lúc này Tiểu Mạn gỡ bàn tay Long Ca còn đang đặt sau lưng mình ra, im lặng đem mấy xiên đồ ăn của học sinh muội muội bỏ vào trong nồi, xoay người muốn đi lau bàn, thì nghe Long Ca cười tủm tỉm gọi nàng.
"Tiểu Mạn."
Tiểu Mạn coi nàng là không khí, không ban phát cho người kia dù chỉ là một ánh nhìn.
"Ai u...giận a?"
Tiểu Mạn đi vòng qua Long Ca, bưng một chén ma lạt năng đặt trên bàn cho khách, một bên A Phương hỏi nàng: "Sao thành quản lại tới đây?"
"Hỏi mình gì chứ?" Tiểu Mạn tức giận nói, Long Ca có điên có khùng nàng cũng phải quản sao?
"Thái độ cậu tốt chút đi, không khéo cô ta tịch thu đồ đạc nữa bây giờ." A Phương đi vài bước đến gần Long Ca lộ ra nụ cười lấy lòng nàng.
Tiểu Mạn khinh bỉ hừ một tiếng: "Cậu đó, phụ mình trông quán được rồi, bớt lo chuyện vớ vẩn đi."
Tiểu Mạn trở về tiếp tục làm ma lạt năng, Long Ca vẫn đứng ở vị trí cũ, hôm nay nàng mặc quần sooc, để lộ đôi chân trắng nõn thon dài, Tiểu Mạn vô ý nhìn vài lần.
"Đẹp hông?" Long Ca duỗi thẳng chân, không đứng đắn hỏi nàng.
"Ở đây nhiều muỗi, coi chừng bị cắn sưng chân." Đồ tự kỷ! Tiểu Mạn ước gì nàng mau chóng rời khỏi đây.
"Em quan tâm tôi?" Long Ca tiếu ý càng sâu.
Tiểu Mạn liếc nàng, nghẹn lời: "Không ngó ngàng tới cô!"
"Đừng nóng giận, nghe tôi giải thích được không?" Long Ca chậm chạp đi theo sát Tiểu Mạn, "Mấy ngày nay không liên lạc với em, vì tôi muốn cho em thời gian suy nghĩ.
Tuy rằng tôi *tam quan chính, nhân phẩm tốt, lớn lên cũng không tệ, thế nhưng tôi biết nhất thời muốn em chấp nhận một người con gái quả thật không dễ dàng."
*Tam quan: tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.
"Tôi không giận chuyện đó!" Tiểu Mạn chịu không nổi bản tính luôn luôn tự tin ở mọi lúc mọi nơi của Long Ca.
"Vậy là gì?" Khóe miệng Long Ca khẽ cong, "Tôi đứng ngay sát vách quán quan sát em thật lâu, rõ ràng em nhớ tôi đến mức làm ma lạt năng chậm chạp hơn mọi ngày, còn có thể nhầm người khác thành tôi, tại sao em phải phủ nhận chứ?"
"Cô rình trộm tôi?" Tiểu Mạn bắt được trọng điểm.
"Là quan sát!" Long Ca sửa chữa, "Vậy em suy nghĩ xong chưa?"
"Sao cơ?" Biết Long Ca hỏi vấn đề gì nhưng Tiểu Mạn làm bộ không hiểu.
"Hẹn hò a..." Long Ca hôn nhẹ làm nóng một chút rồi lại muốn đi tới ôm nàng.
"Đi đi đi...Đáng ghét." Tiểu Mạn dùng động tác đuổi ruồi đuổi Long Ca qua một bên, "Ai thèm hẹn hò với cô?"
"Xem ra, em vẫn chưa suy nghĩ kỹ?" Long Ca ủy khuất mím môi.
Tiểu Mạn lơ đãng liếc nàng, thấy biểu tình đó của Long Ca, nàng thiếu chút nữa bật cười, vội vã thu lại tầm nhìn, tập trung nấu nồi nước dùng, vừa làm vừa nói một cách nghiêm túc: "Hiểu rõ rồi chứ, tôi và cô không có khả năng quen nhau, tôi là con gái, hiểu chưa?"
"Thì bởi vì em là con gái...tôi mới thích em a." Long Ca vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tiểu Mạn nhìn chung quanh bốn phía một vòng, thấy có người nhìn về phía này, nàng yên lặng cúi đầu.
Long Ca thấy thế cũng không nói gì thêm, đi đến tủ đá cầm mấy xiên đưa cho Tiểu Mạn.
"Định làm gì?" Tiểu Mạn hỏi nàng.
"Đói bụng, muốn ăn." Long Ca thản nhiên nói.
"Mười hai đồng rưỡi." Tiểu Mạn đưa tay đòi tiền.
"Tránh việc em lại chơi tôi lần nữa, làm quá cay tôi sẽ không trả tiền." Long Ca tự tìm một chỗ trống ngồi xuống, cũng không thèm nhìn Tiểu Mạn nữa.
Tiểu Mạn nghĩ chắc kiếp trước nàng đã đối xử rất ác độc với nữ nhân này! Nếu không tại sao nàng lại có cảm giác kiếp này mình thiếu Long Ca.
Tiền đưa tới cửa mà không lấy chẳng phải thất lễ lắm sao? Nàng đặc biệt làm cay ít, tự mình bưng tới chỗ Long Ca.
"Ngon lắm!" Long Ca nếm thử một ngụm và lên tiếng ca ngợi.
"Trả tiền." Tiểu Mạn nhớ thu nợ.
"Em ngồi đi." Long Ca lấy ra cột tóc từ cổ tay, buộc mái tóc dài sau lưng.
"Không."
"Không ngồi không trả tiền."
Vì vậy Tiểu Mạn đành ngồi xuống, nghiêm mặt xem Long Ca muốn nói gì.
"Em không thích tôi?" Long Ca nghiêm túc hỏi.
Tiểu Mạn gật đầu, gật xong cảm thấy có chút hối hận, cũng không hẳn là không thích...!
"Vì sao?" Long Ca nghĩ bản thân mình là người kiệt xuất, ai thấy cũng mến.
"Cô là thành quản, tôi là người bán hàng rong, chúng ta là thiên địch." Tiểu Mạn thấy Long Ca gắp rau thơm ra ngoài, hóa ra nàng không thích ăn rau thơm.
"Gia tộc của Romeo và Juliet cũng là kẻ thù truyền kiếp, chẳng phải họ vẫn yêu nhau sao?" Long Ca phản bác lại.
"Cuối cùng cũng chết đó thôi?" Tiểu Mạn vẫn giữ nguyên lập trường.
Long Ca suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Tôi mặc kệ, tôi thích em đấy.
Thành quản thì sao, tình yêu không phân biệt giới tính, nên em càng không thể kỳ thị nghề nghiệp của tôi."
"Cưỡng từ đoạt lý!" Tiểu Mạn không muốn tiếp tục tán gẫu với Long Ca, "Trả tiền đây! Tôi còn phải làm ma lạt năng, ngoài ra còn một đống việc đang chờ tôi làm đấy."
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ thường xuyên tới đây ăn." Long Ca rút khăn giấy, đạm nhiên lau miệng.
Tiểu Mạn thật không có cách khiến Long Ca từ bỏ, nàng rầu rĩ đi chỗ khác, Long Ca ăn xong liền nói lời tạm biệt, Tiểu Mạn không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Nửa đêm dọn dẹp, Tiểu Mạn bụng đầy tâm sự, thiếu chút nữa làm rơi mất hộp tiền, may nhờ có A Phương đúng lúc nhắc nhở.
"Tiểu Mạn, mấy ngày nay hồn vía cậu để đâu vậy? Có chuyện gì à?" A Phương lên xe, cười toe toét hỏi nàng.
"A Phương..." Tiểu Mạn lái xe, nàng muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Hử?"
"Cậu thấy sao về...chuyện đó...vấn đề này..." Tiểu Mạn nói không nên câu.
"Vấn đề gì? Cậu mau nói a." A Phương chưa từng thấy một Tiểu Mạn thiếu quyết đoán như vậy.
"Cậu nghĩ sao về đồng tính luyến ái!" Trái tim Tiểu Mạn co rút một trận, không tự chủ thốt ra câu hỏi.
"Chuyện đó a..." A Phương không ngờ rằng Tiểu Mạn sẽ hỏi vấn đề này, suy nghĩ thật lâu, "Bây giờ có người ủng hộ thì cũng sẽ có người phản đối kỳ thị nhưng không sao, theo mình thì bản thân thích mới là quan trọng nhất."
Tiểu Mạn trầm mặc, nhìn chằm chằm phía trước, dường như có điều suy nghĩ.
"Tiểu Mạn...cậu thích ai a?" A Phương cảm nhận được Tiểu Mạn khác lạ so với mọi ngày, "Chẳng lẽ là tỷ tỷ mặt lạnh bán đồ nướng đối diện? Hay là lão bản nương bán sò biển ở phía tây? Hoặc là..."
A Phương liệt kê hàng tá người, gần như đem toàn bộ sinh vật nữ tính có mặt ở con đường rác thải hỏi hết một lượt.
Những người đó sao có thể so với Long Ca a...Tiểu Mạn thầm chê cười A Phương nông cạn.
Thế nhưng...ngực Tiểu Mạn khẽ trầm xuống, vì sao mình lại nhớ tới Long Ca!
Editor hẹn ngày 26/09/2015 tái ngộ ~~~.