Bá Đạo Thành Quản Yêu Ta FULL


Đệ thất chương
"Giải tán, tất cả giải tán, hết chuyện rồi."
Tiểu Mạn không chút nào chần chờ buông ra Long Ca, đứng dậy khua khua tay giải tán đám đông, mọi người thấy Long Ca bị Tiểu Mạn vứt bỏ nằm trên mặt đất không ngó ngàng tới trông có chút thương cảm mà ly khai.

Tiểu Mạn hắc nghiêm mặt đi ngang qua Long Ca, hung hăng đập tay xuống bàn tại nơi hai nam nhân đang đứng.

Cái bàn bị nàng đánh rung rung muốn sập, hai nam nhân ban nãy cầm chai rượu muốn khai chiến chợt quay sang hai mặt nhìn nhau, họ không biết Tiểu Mạn có dụng ý gì.

"Mau thanh toán tiền bữa ăn này, nhanh..." Tiểu Mạn đè nén cơn tức, cắn môi dưới căm giận gằn từng chữ, "g ——u ——n!"
Một trong hai tên lấy ra tờ tiền năm mươi đồng, hắn cũng không quản số tiền thừa, hắn nháy mắt với tên còn lại, ý bảo chuồn nhanh.

A Phương theo sát thu tiền, yên lặng dọn dẹp bàn, nàng len lén quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Mạn.

Nói đi cũng phải nói lại, Long Ca cũng hơi quá đáng, cô ta không nghĩ rằng chiêu giả chết này sẽ làm mọi người sợ hãi sao? A Phương thấy Tiểu Mạn bị dọa đến gương mặt trắng bệch, đau khổ rơi lệ.

Đối với một cô gái lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội như Tiểu Mạn nước mắt là một thứ gì đó rất xa xỉ, A Phương quen biết nàng lâu như vậy, đây chính là lần đầu tiên chứng kiến nàng khóc.

Không rõ từ lúc nào Long Ca đã tự giác ngồi dậy, sắc mặt vẫn trắng bệch, nàng mím môi, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Tiểu Mạn.

Tiểu Mạn đứng thẳng người, hơi cúi đầu nhìn người đối diện: "Đứng lên."
Long Ca vươn tay, ra vẻ đáng thương mở miệng: "Em giúp chị a."
"A." Tiểu Mạn cong khóe miệng, dứt khoát không nhìn nàng, "Cô ngồi ở chỗ này đã là cản trở tôi buôn bán."
"Đừng giận mà..." Long Ca tự biết mình hơi quá..., đuối lý nên chống tay đứng lên, động tác ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, nàng không kiềm được tiếng rên, "Đau..."
Lại giả bộ! Định lừa mình thêm lần nữa à? Tiểu Mạn cười lạnh nhìn Long Ca chuẩn bị nói ra mấy câu buồn cười nhưng thấy vẻ mặt nàng nhăn nhó, cái trán đổ đầy mồ hôi, phản ứng thống khổ như vậy...nếu nói diễn thì Long Ca đúng là diễn viên tài ba.

"Này, cô đừng làm bộ nữa a...tôi sẽ không mắc lừa." Tiểu Mạn nói vậy thôi nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu bối rối.

Long Ca chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên nàng cảm thấy phía sau lưng ngoại trừ đau đớn còn có một cảm giác lạnh buốt và trước ngực tự nhiên thoáng mát lạ kỳ.

Rốt cục nàng đã ý thức được đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng.

Tiểu Mạn nghĩ Long Ca không nói lời nào mới là đúng thật đã xảy ra chuyện, Tiểu Mạn vừa đỡ thân thể nàng vừa nhìn, bộ chế phục thành quản bị rạch một đường.


Thấy vết thương bại lộ ở bên ngoài mà cảm thấy giật mình, máu vẫn còn đang rỉ ra, phần vải sát mép vết thương bị dính không ít vết máu, hòa chung với màu lam của chế phục tạo thành màu đỏ sậm.

"Cô đừng cử động!" Mình thật ngu ngốc, còn tưởng rằng Long Ca giả vờ đau đớn, kỳ thực ngẫm lại ngay từ đầu thì có người hét lên Long Ca xuất huyết, là do bản thân nóng nảy, không có nghiêm túc suy nghĩ.

"Tiểu Mạn a..." Long Ca cảm thấy đau khi đứng thẳng lưng, cho nên nàng hơi còng lưng xuống.

"Cô đừng nói gì hết, vết thương trên lưng cô nhìn qua rất dài a..." Tiểu Mạn chăm chú kiểm tra lưng Long Ca, may là vết thương không sâu, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.

"Tiểu Mạn a..." Long Ca lại mở miệng.

"Đã bảo đừng nói gì mà!" Tiểu Mạn quát, nàng biết Long Ca rất đau, sợ nói chuyện sẽ làm lãng phí thể lực nàng, "Đi, tôi lái xe đưa cô đến bệnh viện."
"Tiểu Mạn a..." Long Ca thực sự muốn khóc, sao Tiểu Mạn lại không chịu nghe nàng nói hết câu chứ?
"Đừng nói nữa!" Tiểu Mạn lớn giọng, "Cô gạt tôi, tôi sẽ không trách cô, cô vì tôi mà bị thương nên tôi càng không thể trách cô."
"Bra* của chị...!dây bên kia, bị cắt đứt." Long Ca thẳng thắn, trực tiếp nói một câu hoàn chỉnh.

*Bra: là viết tắt của chữ "brassiere".

Nó có nghĩa là hỗ trợ, nhằm chỉ công dụng của chiếc áo ngực là hỗ trợ nâng ngực.

Động tác của Tiểu Mạn bị kiềm hãm, nhìn phía sau Long Ca, thanh âm từ từ thấp xuống: "Thì ra là vậy..."
Long Ca cũng hơi ngượng ngùng: "Đi bệnh viện sẽ bị người ta thấy Bra bị cắt đứt, rất xấu hổ a..."
"Cô vẫn biết xấu hổ hả?" Quãng thời gian theo đuổi mình và lúc ăn xong không trả tiền, sao khi đó lại không biết xấu hổ? Tiểu Mạn bất khả tư nghị mà hỏi thăm.

Long Ca trừng mắt nhìn, nàng không hiểu Tiểu Mạn nói gì.

"Cô liên tục ngắt lời tôi, chỉ để nói chuyện này?"
"Ừm." Long Ca gật đầu.

"Không phải vì vết thương đau?"
"Không, nhưng quả thật cũng hơi đau." Long Ca nghiêm túc nói.


"Phì..." Tiểu Mạn buồn cười, quay đầu nói với A Phương, "A Phương, mình về nhà một lát, cậu giúp mình trông quán."
"Được rồi!" A Phương nhanh chóng đáp ứng, quay đầu lại nhìn Tiểu Mạn mà cười hèn mọn, nàng thấy Tiểu Mạn thật kỳ lạ.

Nửa đường, Tiểu Mạn xuống xe vào tiệm thuốc mua dung dịch ô-xy già, băng gạc, băng dán.

Suốt chặng đường Long Ca cẩn thận từng li từng tí ngồi ở ghế phụ, rất sợ vết thương ở lưng sẽ cọ vào ghế, bằng không sẽ đau đến rơi nước mắt.

Đến nhà Tiểu Mạn, nàng trực tiếp dẫn Long Ca vào phòng ngủ, Long Ca mới vừa ngồi xuống chợt nghe ngữ khí Tiểu Mạn có chút nóng ruột: "Mau cởi quần áo!"
"Hình như...!không tiện lắm?" Long Ca biết Tiểu Mạn muốn băng vết thương cho nàng nhưng dù sao bản thân vốn là người rụt rè, lần trước là do nàng kiềm lòng không được, thế nhưng hiện tại bảo nàng cởi quần áo, tiến triển có nhanh quá hay không?
"Lúc cô hôn tôi sao không nghĩ bất tiện đi!" Tiểu Mạn sốt ruột, bắt đầu cởi cúc áo của Long Ca, Long Ca tạm thời quên đau nhức, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Mạn.

Tiểu Mạn cảm thấy ngại khi bị người kia nhìn: "Đau lắm không?"
"Đau."
Long Ca nói xong, Tiểu Mạn không biết phải nói cái gì tiếp theo, vì vậy bầu không khí trở nên trầm tĩnh.

"Em vẫn giận chị sao?" Khi Tiểu Mạn đang cởi cúc áo của Long Ca thì Long Ca bất ngờ nắm tay nàng, đầu ngón tay Tiểu Mạn chạm được vào làn da nhẵn nhụi mềm mại trước ngực Long Ca, nàng luống cuống vội vã rút tay về.

"Giận, sao lại không giận được?" Tiểu Mạn di dời ánh mắt, không nhìn tới nàng, bỗng nàng thở dài, "Tôi thực sự rất lo lắng, tôi thật không dám nghĩ tới nếu cô chết đi, trái tim tôi sẽ thành thế nào?"
"Chị thích nhìn dáng vẻ vì chị mà khẩn trương của em." Long Ca mặt dày chuyển ánh mắt tới trước mặt Tiểu Mạn, bắt nàng đối mặt mình, "Tuy rằng bị đâm rất đau, nhưng khi nhìn em khẩn trương như vậy, bỗng nhiên nghĩ muốn chọc em...!Hơn nữa, nếu chị không chọc em, cũng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào, em mới đồng ý làm bạn gái chị."
"Ai đồng ý?" Giọng Tiểu Mạn nghiêm khắc.

"Em!" Long Ca không cam lòng tỏ ra yếu kém.

"Tôi nuốt lời đấy!"
"Sao có thể lật lọng như vậy!"
Tiểu Mạn không để ý tới kháng nghị của Long Ca: "Mau cởi y phục, tôi băng bó cho cô."
Long Ca cởi ra cúc áo còn lại, vật liệu may mặc đụng trúng vết thương, trong lúc cởi y phục nhịn không được nhếch môi.

Tiểu Mạn nhìn chiếc bra màu đen trên lưng Long Ca từ từ được cởi ra, Tiểu Mạn thay đổi vị trí ngồi đằng sau nàng, nghĩ rằng ngồi sau sẽ dễ dàng bôi thuốc hơn.


Vì vậy Tiểu Mạn liền nói: "Cô nằm sấp xuống đi."
"A?" Long Ca ôm ngực, ngoan ngoãn làm theo nhưng nàng vẫn có chút hờn dỗi, "Sao cứ thấy tư thế này nó ngại ngại thế nào ấy."
Tiểu Mạn từ từ lấy ra chiếc bra bị cắt đứt trên lưng Long Ca xuống, quả thực muốn che mặt: "...Rốt cuộc trong đầu cô suy nghĩ cái gì cả ngày nay vậy hả?"
Long Ca e thẹn: "Nhớ em a."
Tiếng nói bỗng trở nên khô hanh, Tiểu Mạn hắng giọng: "Tôi dùng một ít dung dịch ô-xy già khử trùng, cô ráng chịu chút a."
Nói thật ra, da Long Ca đúng là rất tốt, ngọn đèn rọi xuống, những chấm đỏ hay nốt ruồi cũng không có, bất quá vết thương kia sau này sẽ lưu lại sẹo...quả thật đáng tiếc.

Long Ca nắm chặt drap giường, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: "Đến đây đi!"
Tiểu Mạn nắm cái chai, tay phải run nhè nhẹ nhỏ một chút dung dịch ô-xy già lên.

Còn chưa kịp hỏi cảm giác của Long Ca, chỉ thấy thân thể của nàng liên tục run run, hai tay gắt gao cầm lấy drap giường không buông, song song đó miệng nàng phát ra thanh âm uyển chuyển run rẩy: "A ~~~~ "
Tiểu Mạn nhất thời cứng đờ, một chữ này liên tục vang vọng vô hạn trong não nàng, sao lại có...thanh âm mê hồn như vậy!
"Em nhanh chút đi a!" Long Ca thấy nàng đờ ra, chịu đựng đau nhức quay đầu lại xem nàng.

"Ờ..." Tiểu Mạn luống cuống tay chân cắt băng gạc, cắt ra một miếng gần với độ dài vết thương, cẩn thận dán vào.

"Xong rồi sao?" Đau đớn qua đi, Long Ca hữu khí vô lực hỏi.

"Ừm." Tiểu Mạn thu hồi băng gạc.

Long Ca chậm chạp chống tay, muốn đứng lên, nhưng nàng đã quên mất chuyện bra đã bị cắt đứt.

Tay vừa chống, hai miếng vải trước ngực thẳng tắp rớt xuống, Tiểu Mạn đang dọn dẹp hộp y tế bên cạnh Long Ca, nàng đã thấy rõ ràng tường tận quan cảnh từ đầu đến cuối.

Trong lòng mặc niệm, *phi lễ vật thị a...!Phi lễ vật thị...!Không được nhìn, sẽ bị đui mù a.

*Đây là câu nói của Khổng Tử nguyên văn là: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.

Tức (không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy)
Long Ca nhanh chóng túm lấy tấm chăn bên cạnh, che thân thể lại, trên mặt phủ đầy áng mây đỏ hồng, mà nàng lại làm bộ nói: "Dù sao đi nữa sớm muộn gì em cũng thấy...ơ...này..."
Tiểu Mạn cũng đỏ mặt: "Khi cô xấu hổ ngại ngùng...trông có vẻ dễ thương hơn mọi ngày."
Long Ca ôm chăn nhìn nàng: "Em thích thì tốt rồi."
"Nhiều lúc cô khiến người khác phải bối rối." Tiểu Mạn thấy Long Ca vội vàng biện minh cho bản thân nên nàng mới nói tiếp, "Điều kiện gia đình tôi không tốt, mười sáu tuổi thì tôi đã bỏ học đi làm công, phụ bán thức ăn nhanh, nhân viên phục vụ nhà hàng, nhân viên cắt tóc, cái gì tôi cũng làm, tôi có thói quen một mình, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến việc thay đổi thói quen này.

Thế nhưng từ khi cô xuất hiện, tôi mới ngộ ra một điều: cuộc sống nhiều người xem ra cũng không phải không tốt."
Long Ca nắm lấy tay Tiểu Mạn, đan tay mình vào tay nàng, cười cười để cho nàng nói hết.


"Long Ca, ba mẹ cô làm nghề gì?" Tiểu Mạn hỏi.

"Lão sư, là ngữ văn lão sư." Long Ca thật thà trả lời.

"Ba mẹ tôi đều là nông dân, tôi không có điều kiện gia đình tốt như cô, hoàn cảnh sinh trưởng, kinh nghiệm cuộc sống giữa tôi và cô có thể nói là hoàn toàn bất đồng, cô xác định muốn đến với tôi?"
"Không có người nào là hoàn toàn tương đồng, " Long Ca ngưng mắt nhìn Tiểu Mạn, chậm rãi mở miệng, "Nhưng tôi tin rằng chỉ cần có tình yêu, hai người ở chung sẽ từ từ hợp nhau, sẽ nguyện ý thay đổi, trở thành mẫu người lý tưởng có đối phương."
"Cô thực sự thích tôi?" Tiểu Mạn cảm thấy không tự tin.

"Thích, càng ngày càng thích." Long Ca kiên định gật đầu.

Tiểu Mạn nhìn Long Ca, khóe miệng nổi lên tiếu ý, trong mắt nàng lóe ra ánh sáng, Long Ca nhìn thấy một cách rõ ràng hình ảnh mình trong đôi mắt ấy, thời khắc này Tiểu Mạn đẹp đến mức khiến lòng nàng say.

Nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Mạn, nhìn sâu vào mắt đối phương, thời khắc đôi môi chạm nhau hai mắt nhắm nghiền, nhẹ nhàng say đắm cảm thụ ấm áp của nhau.

Nghĩ Tiểu Mạn có chút khẩn trương, Long Ca chợt buông lỏng nàng, nhưng lại bị Tiểu Mạn ôm lấy cái cổ.

"Lần trước...là nụ hôn đầu của em." Tiểu Mạn mở to đôi mắt, do dự nói.

"Cảm giác thế nào?" Long Ca có chút kinh ngạc, lại có chút kích động.

"Chị quá nhanh...không có cảm giác gì hết." Tiểu Mạn nhíu nhíu mày.

Long Ca cười khúc khích: "Sau này sẽ chậm lại một chút...hửm?"
"Ừm..." Tiểu Mạn bắt chước Long Ca hôn vào môi nàng, nhẹ nhàng ôn nhu.

Cách đó mấy cây số tại con đường rác thải, mắt A Phương mở trừng trừng nhìn mấy quán xung quanh thi nhau dọn dẹp đi về, nhưng còn Tiểu Mạn vẫn chưa quay lại đây dọn hàng!
Để một mình nàng trông cái quán này đến hừng đông sao! A Phương tự nấu cho bản thân một bát ma lạt năng, uống ngụm nước dùng nóng hổi, nàng ngửa đầu nhìn trời cao khóc không ra nước mắt.

Gọi điện cho Tiểu Mạn thì không ai tiếp, rốt cuộc cậu và cái cô Long Ca kia chạy đi đâu rồi?
Đêm đã khuya, khí trời rất lạnh, A Phương sợ run cả người, thật sự rất muốn khóc.

*Ngọa tào! Có nữ nhân thì đã quên bằng hữu, trên đời này vẫn còn người như vậy sao!
*Ngọa tào: khi dùng trong trường hợp có ý chửi rủa thì đó là một cách chơi chữ đồng âm ~ Ngã thảo: đồ rác rưởi.

Nói chung nó chỉ là một câu buột miệng để chửi rủa thôi, bạn có thể hiểu nó như Ngã kháo (mẹ kiếp gì gì đó...)
02/10/2015 See you again~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận