Bá Đạo Tổng Tài Tìm Lại Phu Nhân


Kỳ thật Hạ Nhiên cũng cảm thấy hai đứa dính mình quả thực có chút chặt chẽ, nhưng nghĩ đến mình rời đi lâu như vậy, bọn họ nhớ mẹ cũng là chuyện đương nhiên.
Cho nên Hạ Nhiên dưới ánh mắt có chút oán niệm của Trình Thâm, liền đi vào phòng bọn họ.
Lúc Hạ Nhiên đi vào, Trình Thâm trực tiếp kéo tay cô lại: "Em...!Em sẽ dỗ hai đứa bao lâu?"
Hạ Nhiên sửng sốt một chút, sau đó nói: "Cái này phải căn cứ vào tình huống thực tế mà xem, em cảm thấy Cẩm Ngôn căn bản không cần em dỗ dành.

Còn Mộng Hi và em xa nhau một thời gian dài như vậy, trong lòng khó tránh khỏi không có cảm giác an toàn.

Vì vậy, em định dành nhiều thời gian hơn với con bé.”
Sau khi nghe nói như vậy, Trình Thâm hoàn toàn không ôm hy vọng với dự định tối nay.
Có chút u oán lại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua phòng hai anh em, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn Hạ Nhiên đi vào.
Hạ Nhiên vừa mới đi vào phòng hai anh em, Hạ Cẩm Ngôn nhìn lướt qua Trình Thâm ngoài cửa, theo cửa phòng đóng lại nói: "Ba đây là đang ăn giấm của con và Tiểu Hi? Con có thể nhận ra khi trên bàn ăn.”
Nghe nói như vậy, Hạ Nhiên nhất thời vui vẻ, cô nhìn con trai nói: "Vừa mới ở trên bàn ăn, sao con cũng hùa theo em gái bắt đầu quấy rối, thì ra em cố ý.

Cố ý ghen tuông có ích lợi gì cho con?”
Nói đến chuyện này, Hạ Cẩm Ngôn còn có chút tức giận.

Cậu hừ lạnh một tiếng: "Ba đi tìm mẹ không mang theo hai bọn con.

Vốn tưởng sau khi mẹ đi còn có ba bên cạnh, không ngờ ba bỏ rơi bọn con, chạy sang với mẹ."
"À...!Vậy vừa mới ở trên bàn ăn em gái con cũng là cố ý?"
Bình thường nếu Hạ Cẩm Ngôn quyết định làm chuyện gì, Hạ Mộng Hi sẽ ở bên anh trai.

Cô không tin Hạ Cẩm Ngôn muốn làm chuyện xấu, Hạ Mộng Hi lại không rõ.
"Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ về con như vậy? Con thật sự nhớ mẹ, từ trái tim muốn dính lấy mẹ." Hạ Mộng Hi nghe nói vậy lập tức cứng mặt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn không được mấy giây, liền cười hì hì nói: "Nhưng vừa rồi gọi mẹ vào phòng là cố ý."
Nghe xong lời này, Hạ Nhiên trực tiếp nhào về phía Hạ Mộng Hi: "Được, con lại tính kế mẹ.”

Hạ Mộng Hi bị Hạ Nhiên ôm vào lòng, lúc này liền cười khanh khách.
Tuy Hạ Nhiên bị hai người cố ý gọi vào, nhưng kể chuyện trước khi đi ngủ một chút cũng không quá đáng.
Đợi đến khi Hạ Nhiên từ phòng đi ra, đã hai giờ sau.
Hạ Nhiên vừa mới trở lại phòng ngủ còn chưa kịp bật đèn, đã bị Trình Thâm đang nằm trên giường một tay giữ chặt.

Một giây sau, cả người cô chìm vào chiếc giường lớn mềm mại.
"Anh còn tưởng tối nay em sẽ không về." Trình Thâm đè nửa người cô, giọng nói dễ nghe lướt qua bên tai cô, để cho cô nghe ra có chút oán giận.
Hạ Nhiên giơ tay đặt lên mặt anh, hiếm khi có hứng thú trêu chọc: "Ông xã, anh rất giống oán phụ nha.”
Trình Thâm không để ý cô nói cái gì, trực tiếp cúi đầu hôn lên cổ cô, mà tay anh cũng bắt đầu nhanh chóng vào trong quần áo của cô.
Hạ Nhiên tùy ý động tác của anh, tay nhẹ nhàng đặt lên cổ anh.

Khi hai người đang chuẩn bị hành sự, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng.
Hạ Nhiên nghe được thanh âm, hơi đẩy Trình Thâm một chút, nhắc nhở: "Điện thoại của anh..."
Một giây sau cô liền cảm giác được bên hông mình bị người bóp một cái, Trình Thâm bất mãn: "Vào thời điểm này, em còn có thể nghĩ chuyện khác.”
Hạ Nhiên không có nhàn rỗi nghĩ đến những thứ khác, nhưng mà tiếng chuông điện thoại của anh vẫn vang lên, hết lần này đến lần khác.

Dù tự động cúp máy, rất nhanh vang lên.
Vốn Trình Thâm căn bản cũng không muốn để ý tới điện thoại vào thời điểm này, tối nay anh đã chịu đủ rồi, thật vất vả mới tìm được thời gian cùng Hạ Nhiên.
Lại bị quấy rầy!
Trình Thâm đối với người gọi điện thoại kia vô cùng bất mãn, nhưng mắt thấy Hạ Nhiên đẩy anh, nói với anh: "Nhỡ đâu công ty xảy ra chuyện gì, cần phải tìm anh xin chỉ thị thì sao? Nhanh lên.”
Tuy Trình Thâm muốn tiếp tục làm xong việc vừa rồi, nhưng nhìn trạng thái này của Hạ Nhiên, anh phải xuống nghe điện thoại.
Bởi vì điện thoại không hiển thị tên, a h trực tiếp trả lời: "Ai? Có chuyện gì vậy?”
Sau đó anh liền nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ, vừa định cúp điện thoại, lại nghe thấy giọng Nhiếp Tư Diệu từ đầu dây bên kia truyền đến: "A Thâm...!em thích anh, thực sự rất thích anh."
Lời này vừa nghe liền biết uống say, hơn nữa Trình Thâm căn bản cũng không muốn nhận điện thoại của cô.


Lúc anh vừa chuẩn bị cúp điện thoại, liền thấy Hạ Nhiên nhìn về phía anh, rất rõ ràng đã nghe thấy trong điện thoại có giọng nói của người phụ nữ, trực tiếp nâng cằm lên nói: "Bật loa ngoài đi."
Bốn chữ này cố ý tăng âm lượng, Trình Thâm làm sao có thể nhìn không ra cô khó chịu.
"Anh không nhận." Trình Thâm bất đắc dĩ nhìn Hạ Nhiên, liền đi tới ôm lấy cô, bật nút khuếch đại âm thanh.

Nhiếp Tư Diệu bên kia cũng không cần Trình Thâm đáp lại, đứt quãng nói: "Anh có biết hay không? Từ nhỏ em đã thích anh, sớm hơn Hạ Nhiên thích anh rất nhiều.

Nhưng em không chủ động, mới cho anh cơ hội thay lòng.”
Trình Thâm lạnh lùng: "Không có thấy lòng.

Từ trước tới giờ tôi chưa từng yêu cô.”
"Anh nói bậy!" Nhiếp Tư Diệu bỗng nhiên hét lên, khiến hai người giật mình: "Khi còn bé anh đối xử tốt với em như vậy, chẳng lẽ không phải vì thích em sao? Hai người chúng ta mới là thanh mai trúc mã, em không cam lòng, không cam lòng!”
Sau khi nghe Nhiếp Tư Diệu lải nhải, Hạ Nhiên phát hiện qua lại cũng chỉ là mấy câu này, quả thật không có gì dễ nghe.

Nhưng nghĩ đến Nhiếp Tư Diệu hơn nửa đêm gọi điện thoại tỏ tình với Trình Thâm, trong lòng vẫn rất khó chịu: "Khi còn bé anh đối xử tốt với cô ấy?”
Sắc mặt Trình Thâm đen sạm, anh giải thích: "Anh cũng không đối xử tốt với cô ta bao nhiêu, nhiều lắm chỉ là thay Nhiếp gia chiếu cố cô ta một chút.

Lúc đó gia đình anh và Nhiếp gia có quan hệ làm ăn, anh không muốn quan hệ với cô ta trở nên cứng nhắc.

Chỉ là cô ta tự mình đa tình, cái gì cũng dựa vào anh."
Nghe nói như vậy, Hạ Nhiên nhìn Trình Thâm, chỉ cảm thấy anh lúc ấy còn nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ những vấn đề này.

Quả nhiên Trình gia từ nhỏ đã bồi dưỡng anh như người thừa kế, hơn nữa anh cũng rất biết tranh giành.
 
"Nhiếp Tư Diệu không liên quan gì đến anh.


Nếu em lo lắng cô ta không cam lòng ngáng chân với em, vậy anh sẽ sai người giúp em để ý."
Sau đó ở trước mặt Hạ Nhiên, trực tiếp đem số điện thoại của Nhiếp Tư Diện bôi đen.

Nguyên nhân vừa rồi Nhiếp Tư Diệu gọi tới không có ghi chú, chính là bởi vì Trình Thâm đã xóa số của cô ta.
Hạ Nhiên gật đầu, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Cô buồn bực nằm trên giường, ngay cả lúc Trình Thâm chạm vào sau lưng, cô còn né tránh.

Trình Thâm thở dài một hơi, cảm thấy lúc này dỗ dành Hạ Nhiên quan trọng: "Nếu em không hả giận, bây giờ anh dẫn em đi tìm Nhiếp Tư Diệu, cảnh cáo cô ta.”
Hạ Nhiên cũng biết hiện tại cô có chút cố tình gây sự, nhưng đôi khi cảm xúc của con gái chính là như vậy.

Hạ Nhiên cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, tận lực để cho mình không vì chuyện này mà giận cá chém thớt.

Sau đó cô quay đầu về phía Trình Thâm, nói: "Vừa rồi em nghĩ đến Nhiếp Tư Diệu nhất thời tức giận, hiện tại đã không có việc gì.”
Trình Thâm liền thả lỏng tâm trạng.
Hạ Nhiên nắm cằm mình, bỗng nhiên nói: "Bằng không lát nữa chúng ta chụp mấy tấm ảnh chụp chung gửi cho cô ấy, trả lại sự tức giận vừa rồi."
Nghe Hạ Nhiên nói vậy, Trình Thâm bật cười: "Được, đợi đến sáng mai anh sẽ chụp ảnh.

Hơn nữa chọc cô ta tức giận không chỉ có một cách này, đợi đến khi tổ chức yến hội công khai cho Ngôn Ngôn và Mộng Hi, Nhiếp Tư Diệu nhìn thấy một nhà bốn người chúng ta xuất hiện, lực đả kích kia cũng rất lớn."
Trình Thâm vừa đem đề nghị này nói xong, Hạ Nhiên liền cảm thấy có đạo lý.
Trong lòng không còn vướng mắt, nằm ở trong ngực Trình Thâm, ánh mắt chớp chớp nhìn anh: "Kế tiếp sẽ không có người quấy rầy chúng ta nữa, anh có muốn..."
Tuy rằng lời nói còn chưa nói hết, nhưng ý tứ muốn biểu đạt trong đó lại rất rõ ràng.

Trình Thâm nghe được lời của cô nở nụ cười, nhưng anh không làm động tác nào khác, chỉ vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng nói.
"Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.


Hiệu suất làm việc của Trình Thâm phi thường cao, nói là sáng hôm sau, anh liền ở trong lúc Hạ Nhiên mơ mơ màng màng, chụp ảnh chung của hai người.
Đợi đến khi Hạ Nhiên hoàn toàn tỉnh táo, anh liền đem ảnh chụp đến trước mắt cô, hỏi:

"Em cảm thấy mấy tấm này thế nào? Anh nghĩ kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tốt.”
Kỹ thuật chụp mấy tấm ảnh này của Trình Thâm quả thật rất tuyệt, tuy Hạ Nhiên trong ảnh vẫn đang ngủ, nhưng nơi này một chút cũng không lộ ra.
Trình Thâm một tay ôm cô, liếc mắt một cái cũng đủ để nhìn ra sự thân mật của hai người.

Động tác của hai người có phần mập mờ, nhưng cũng không có vẻ phù phiếm, ngược lại giống như trải qua năm tháng lắng đọng, vợ chồng cùng bạc đầu thân mật.
Nhìn ngón tay nhỏ nhắn Hạ Nhiên lật ảnh, Trình cảm thán sâu sắc: "Mấy tấm ảnh này quả thật có thể làm cô ta tức giận không nhẹ, nhưng có lẽ lúc cầm được ảnh sẽ mắng em.

Nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của em đáng yêu như vậy, anh thật đúng là có chút luyến tiếc.”
"Cho dù là không gửi ảnh cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ mắng em." Hạ Nhiên lạnh nhạt nói.

Cuối cùng cô nhìn thấy Trình Thâm kéo số điện thoại ra khỏi danh sách đen, sau khi gửi ảnh xong lại lần nữa kéo vào.
Nhiếp Tư Diệu tỉnh ngủ, loáng thoáng còn nhớ rõ việc mình làm tối hôm qua, một bên cảm thấy biểu hiện của mình quá mức mất mặt, một bên ở trong lòng chờ mong anh nghe được lời mình phản ứng như thế nào.

Sau đó liền nhận được hai tấm ảnh Trình Thâm gửi tới, cô nghi ngờ mở ra, liền thấy rõ phía trên chụp cái gì.
"Hạ Nhiên! Đồ hồ ly tinh!"
Nhiếp Tư Diệu thiếu chút nữa tức giận đập vỡ điện thoại.

Cô ta biết Trình Thâm đối với mình rất tuyệt tình, nhưng không nghĩ tới anh lại có thể dùng biện pháp như vậy để chọc tức mình.
Có điều những lời đêm qua cũng là sau khi say rượu nói, muốn từ chối trách nhiệm vẫn là có thể.

Vì thế tiêu hao bộ nào nghĩ lý do liền gửi tới Trình Thâm: "A Thâm, đêm qua thật sự là có lỗi.

Gần đây tâm trạng em không tốt, em không nghĩ đến sẽ gọi cho anh.

Em biết anh và Hạ Nhiên rất hạnh phúc, em đã định buông tay, anh không cần phải gửi những bức ảnh này để nhắc nhở em.]
Nhiếp Tư Diệu muốn dùng đoạn này giả bộ đáng thương, khiến Trình Thâm thương hại.

Nghĩ chỉ cần Trình Thâm trả lời, bất luận anh nói cái gì, cô đều tiếp tục giả vờ áy náy là được rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận