Bà vì sợ hãi quá độ mà ngất lịm đi.
Cho đến khi đứa trẻ trong lòng bị một người phụ nữ là lấy ra và mang đi mất.
Từ đó Lục gia nhà chính lui về ở ẩn.
Đại thiếu gia lên nắm quyền thay Lục phu nhân miễn cưỡng có chỗ đứng trong Đế Đô tiếp tục phát triển.
Bọn họ huy động vô số lực lượng đi tìm kiếm nhưng đều không nhận được tin tức vừa ý.
Nhị thiếu gia cũng được chữa trị bằng những nguồn thuốc quý hiếm nhưng đôi mắt của cậu không có khởi sắc.
Hy vọng rồi lại đẩy cậu xuống đáy của sự tuyệt vọng.
Dần dần từ một đứa trẻ vô tư hay nói hay cười liền yên ắng, chỉ nhốt mình trong phòng từ bỏ trị liệu.
- ------------
Nhà chính của Lục gia
"Nhị thiếu gia, mời cậu xuống dùng bữa."
Người làm gõ cửa phòng của Lục Cảnh, nhị thiếu gia Lục thị nhưng không có lời đáp.
Phía bên trong không đáp lại, chỉ lẳng lặng đứng dậy, dùng đôi tay tìm kiếm chiếc gậy bên cạnh giường, mò mẫm đi trong bóng tối ra phía cửa.
Cạch
Chiếc cửa được mở ra.
Là một thiếu niên dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sáng nhưng vô hồn, mái tóc có phần ngả nâu bị ánh sáng vàng của đèn chùm chiếu vào càng thêm lực rỡ.
Trên người mặc một bộ đồ gấm được thiết kế tinh xảo mang dáng vẻ của thời đại.
Nhìn cậu và căn nhà gỗ cổ này có đôi chút không ăn nhập nhưng lại là điểm nhấn hoàn hảo.
Dáng người cậu nhỏ bé đến yếu ớt lẳng lặng gật đầu.
Trong nhà có những giải dây nhiều màu sắc dẫn đến nhiều nơi.
Lục Cảnh một tay sờ vào sợi dây ở giữa màu vàng, một tay dùng gậy dò đường mà bước đi.
Người làm như đã quen với việc này chỉ lẳng lặng đi theo phía sau cậu.
Vì không muốn trở thành một kẻ mù lòa vô dụng cần người chăm sóc, cậu đã nghĩ ra những sợi dây này.
Cậu không muốn mình làm phiền những người khác.
Chính Lục Cảnh cũng muốn chối bỏ đi sự tồn tại của mình.
Cậu vẫn luôn tự trách bản thân năm đó không thể đứng dậy mà dành lại em gái.
Lúc đó đôi mắt của cậu mờ nhạt, không thấy rõ xung quanh nhưng nhìn thấy cảnh tượng em gái bị lấy đi.
Cậu hận đôi mắt của mình nhưng cậu lại muốn nhìn thấy ánh sáng.
Cậu tự dằn vặt, mỗi đêm những cơn ác mộng luôn bao trùm lấy cậu.
Lục Cảnh vừa bước xuống dưới lầu bếp đã nghe được tiếng nói của cô hai:
"Chị muốn nhận con nuôi á?"
Giọng nói của cô hai làm cậu phân tâm, bước hụt một bậc thang.
Người làm phía sau nhanh chóng đỡ cậu lại:
"Cậu chủ..."
Lục Cảnh khi đã đứng vững lại được chỉ lẳng lặng lắc đầu tỏ ý mình không sao, buông tay người làm mà nhẹ nhàng đi theo sợi dây vàng đến ghế của mình.
Lục Hạo đại thiếu gia Lục gia ngồi phía tay phải Lục Phu nhân bình tĩnh lau miệng mà đáp lại:
"Cô hai.
Cháu không có ý gì nhưng hình như cô đang không phải phép.
Mẹ cháu vẫn đang là đương mẫu cháu không nghĩ rằng cô có thể ngắt lời đương mẫu như vậy."
Người được gọi là cô hai kia cau mày, tay nắm chặt địa trong tay nhưng nhanh chóng buông lỏng nhẹ nhàng đặt xuống lấy lại bình tĩnh và trang nghiêm.
Lục Nhã Uyên nhẹ nhàng lấy khăn lau trên bàn lau khóe miệng rồi hướng tới Lục phu nhân đang ngồi trên đỉnh chính giữa bàn mà nói:
"Chị, vừa rồi em có chút bất ngờ nên không phải phép mong chị thứ lỗi."
Lục phu nhân chỉ lắc đầu, tay vẫn cắt miếng thịt nhã nhặn thanh tao mà đưa lên miệng.
Bà mặc một bộ sườn xám đen nhung, trên vai còn choàng thêm một chiếc khăn lông trắng muốt, tóc búi gọn gàng, tay phải đeo vòng ngọc lục bảo, trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh trong.
Dù đã đứng tuổi nhưng khí chất của bà vẫn không bị lu mờ.
Đại thiếu gia Lục Hạo mặc trên người một bộ trang phục truyền thống bằng lụa màu xám, trên tay trái đeo vòng gỗ Khuynh Quốc, tín vật gia truyền của Lục gia, tay phải đeo nhẫn Kết Tâm, tín vật đính hôn của nhà họ Triệu..