Bá Đạo Vs Ôn Nhu

Qua hồi lâu, đọc kĩ hết phần tài liệu Hình Hòa đem đến, đưa ra một ít câu hỏi, song phương cũng nhượng bộ qua lại, cuối cùng cũng đạt được thống nhất, lần lượt kí lên hợp đồng. Sau khi kí xong, Hình Hòa vươn tay: “Từ nay về sau, chúng ta chính thức trở thành đối tác rồi, hi vọng có thể hợp tác vui vẻ!”

Y Đằng Tuấn Ngạn cũng bắt tay Hình Hòa: “Đó là đương nhiên, nếu như lần này hợp tác thành công, sau này tất cả hoạt động của Uy Năng chúng tôi ở trung Quốc đều phải phiền Tín Dương các anh rồi.”

Nghe Y Đằng Tuấn Ngạn nói như vậy, Hình Hòa cũng có chút kinh hỉ, “Thật vậy sao? Nếu có thể trở thành đối tác chiến lược của Uy Năng, Tín Dương chúng tôi có thể giảm được rất nhiều tâm tư đây. Hi Vọng có thể chứng kiến ngày đó sớm một chút. Ha ha”

“Trước khoan nói cái này đã. Công việc xong rồi, bụng cũng đói, nghe nói thức ăn ở nhà hàng này cũng không tệ, cùng nhau ăn một bữa cơm thấy thế nào? Tôi mời!” Nói xong cũng không chờ Hình Hòa đồng ý, Y Đằng Tuấn Ngạn vẫy tay gọi một bồi bàn đến.

Nghe Y Đằng Tuấn Ngạn nói, Hình Hòa cũng cảm thấy đói bụng, nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ cơm. “Cũng được, cùng nhau ăn một bữa. Bất quá nói trước vẫn hơn, bữa ăn này để tôi mời.”

“Được thôi.” Y Đằng Tuấn Ngạn cũng không từ chối, mỉm cười bắt đầu dùng cơm.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện mấy năm qua. Y Đằng Tuấn Ngạn làm như kể khổ về thời gian hắn mới đảm đương vị trí đương gia. Bị thế hệ trước giao cho những trách nhiệm nặng nề, bị đẩy phải tiến về phía trước; tiếp nhận đặc huấn cực khổ của người kế thừa, mỗi ngày bị nhốt lại học tập không cách nào tự do đi lại giống như lúc trước, lúc mới tiếp nhận địa vị, bởi vì tuổi còn trẻ, liền bị không ít người hoài nghi cùng phản đối; lúc đề nghị thành lập công ti Uy Năng, càng bị nhiều người phản đối hơn.

Nói đến chút chuyện đã qua, trên khuôn mặt lãnh tuấn trưởng thành của Y Đằng Tuấn Ngạn hiện ra vẻ tinh nghịch như trẻ con năm đó. Hình Hòa vừa ăn, một bên im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười nói với hắn, đúng là quá khứ cũng không thoải mái gì.

Làm cho Hình Hòa cảm thấy yên tâm nhất là Y Đằng Tuấn Ngạn suốt cả buổi tối cũng không nhắc tới thổ lộ năm đó, cũng không có hỏi nguyên nhân anh không từ mà biệt. Hình Hòa cũng nghĩ, bốn năm đã qua rồi, hắn những năm qua hẳn cũng thấy hành vi năm đó rất buồn cười. Huống hồ đã lâu như vậy không gặp, cho dù là thật sự có thích, cũng đã sớm trở thành bóng ma bị tiêu diệt không còn dấu vết.

“Được rồi, Hình Hòa, nói một chút chuyện mấy năm qua của anh đi.” Y Đằng Tuấn Ngạn làm bộ tò mò hỏi. Tất cả hành tung mấy năm qua của Hình Hòa đều bị hắn nắm trong tay.

“Tôi? Tôi thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt lắm, chỉ bất quá…” Chỉ bất quá là đã tìm được người yêu mến mà thôi. Nghĩ đến Phi Nhiên, Hình Hòa mỉm cười hạnh phúc.

“Chỉ bất quá cái gì?”

“A, không có gì…” Cũng không có ý định nói cho Y Đằng Tuấn Ngạn biết chuyện riêng tư giữa anh với Phi Nhiên, Hình Hòa chỉ là cúi đầu vừa ăn vừa mỉm cười.

Nhìn Hình Hòa mỉm cười hạnh phúc, không giống với vẻ tươi cười trước kia đều là nụ cười được công thức hóa và giả đối, bây giờ, quả thật chính là nụ cười xuất phát từ nội tâm. Kiểu mỉm cười này, tựa hồ làm cho cả người Hình Hòa tràn ngập ánh sáng, nhìn thật đẹp, nhưng lại làm cho hai mắt Y Đằng Tuấn Ngạn đau đớn.

Nụ cười hạnh phúc kia, là bởi vì Trương Phi Nhiên sao. Hắn ta có gì tốt kia chứ, có đáng để Hình Hòa vừa nghĩ đến liền có bộ dạng hạnh phúc đến như vậy không?

Cơm nước xong, Y Đằng Tuấn Ngạn muốn mời Hình Hòa đi uống rượu. Hình Hòa nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm lắm. Anh cũng đã nói với Phi Nhiên là mình không về ăn cơm, nhưng đã đáp ứng em nhất định sẽ cố gắng về sớm. Không muốn thất hứa với Phi Nhiên, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Y Đằng Tuấn Ngạn, Hình Hòa khéo léo cảm ơn từ chối.

“Tại sao không đi? Hình Hòa, mời anh uống li rượu thôi mà, cũng không nể mặt tôi sao?” Y Đằng Tuấn Ngạn có chút bất mãn có chút cong môi, lại là bộ dáng thiếu niên bướng bĩnh.

Hình Hòa cười cười bất đắc dĩ: “Y Đằng, thật sự rất xin lỗi, ở nhà… Có người đang đợt tôi về, tôi đã đáp ứng em ấy sẽ về sớm một chút, bây giờ cũng trễ rồi. Lần sau đi, lần sau tôi sẽ mời anh.”

Đúng là bởi vì Trương Phi Nhiên? “Có người chờ? Là vợ sao?” Y Đằng Tuấn Ngạn giả vờ như không biết.

“Không, không phải đâu… Tôi còn chưa có kết hôn.” Vợ? Anh thật ra rất hi vọng Phi Nhiêm làm vợ của anh, nhưng mà… có thể sao?

“Đó là bạn gái?”

“Cũng không phải… Tóm lại là hôm nay thật sự không được, hai ngày nữa đi, đến lúc đó liên lạc lại, sẽ mời anh uống rượu sau.” Ngăn lại một chiếc taxi, chào một tiếng, Hình Hòa lần nữa từ chối rồi đi.

Vẫy vẫy tay, nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt, Y Đằng Tuấn Ngạn trên mặt phủ một lớp băng dày. Hình Hòa bây giờ mị lực còn nhiều hơn so với bốn năm trước, cũng làm cho hắn càng muốn đem anh trở thành của riêng.



“Phi Nhiên, anh về rồi.” Về đến nhà, Phi Nhiên đang ngồi trên ghế salon xem TV.

“Anh về rồi, hợp đồng với Uy Năng thế nào rồi? Có thuận lợi không?”

“Uh, thành công. Hơn nữa bọn họ còn nói, nếu như lần này hợp tác thuận lợi, sẽ trở thành đối tác chiến lược, khi đó sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta nhiều.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Phi Nhiên ngáp một cái. “Em ngủ trước, anh tắm rửa rồi cũng đi ngủ sớm đi, mấy ngày nay cũng khổ cực rồi.”

Phi Nhiên vừa muốn quay lại phòng, nhưng lại rơi vào vòng tay ấm áp của Hình Hòa. “Vì chờ anh cho nên chưa ngủ sao?”

“Làm gì có, anh tưởng vậy thôi.” Phi Nhiên cau mày, không ngừng tránh né “công kích” của Hình Hòa.

Nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi không được tự nhiên của Phi Nhiên, đáng yêu cực kì, hơn nữa lại vừa hoàn thành một hợp đồng lớn, tâm tình tốt đẹp, dựa lên hõm vai Phi Nhiên: “Nhiên, anh đói bụng.”

“Cái gì, đói? Anh chưa ăn cơm sao? Em đi nấu cho anh bát mì.” Mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng mà không muốn để Hình Hòa đói bụng, thoát ra khỏi vòng tay Hình Hòa định đi vào bếp lại bị Hình Hòa kéo lại, lôi kéo về hướng phòng ngủ. “Này, không phải anh đang đói bụng sao? Em đi nấu mì cho anh, thả ra.”

Hình Hòa quay đầu lại cười xấu xa: “Không có việc gì, anh muốn nhìn thấy em thật hợp khẩu vị, cho nên ăn em là tốt rồi.”

Nghe được Hình Hòa nói như vậy, Phi Nhiên phi thường ý thức được nguy cơ mà vũng vẫy thoát ra, nhưng vẫn không thể thoát được liền bị lôi tuột vào phòng.

Qua cánh cửa phòng, chỉ nghe thấy âm thanh bỡn cợt cùng tiếng mắng chửi ai đó của Phi Nhiên, một lát sau biến thành ô ô a a hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng… Chính là tiếng rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Ha ha, hình ảnh sau đó, còn nhỏ không nên xem nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui