Bá đạo vương phi của lãnh vương

Nếu để hai tỷ muội này đứng nói qua nói lại tới tối cũng không phân biệt được ai là hung thủ mất. Hàn Mặc định lên tiếng thì đã có người thay nàng rồi.
 
"Các ngươi có im đi không, đừng tưởng ta không biết rằng cả hai ngươi đều liên quan đến chuyện này. Cùng là tỷ muội với nhau lại có thể ám hại nhau như vậy các ngươi không cảm thấy hổ thẹn hay sao? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của cái phủ Thừa Tướng này để đâu nữa hả?"
 
Hàn Vũ tức giận đến cực điểm quát lên với Hàn Nguyệt và Hàn Tinh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Người đâu đem tên sát thủ này xuống nhốt lại cho ta, sau đó đánh hắn cho ta bao nhiêu tùy ý chỉ cần hắn không chết là được."
 
Tên thủ lĩnh kia nghe vậy thì run lên lo lắng nhìn Hàn Mặc. Hàn Mặc lặng lẽ cho hắn một ánh mắt yên tâm. Chuyện này nàng đã có sắp xếp, nàng đã nhận hắn làm người của Ám Dạ Môn nên sẽ bảo vệ chu toàn cho hắn. Lát nữa sẽ có người đến cứu hắn.
 
"Phụ thân người sao lại đi bênh vực nàng ta như vậy, nàng ta xứng với Lãnh vương gia hay sao? Chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi. Hứ"
 
"Ngươi còn dám nói sao, nhìn ngươi xem ngươi xứng với ngài ấy hay sao? Lấy việc ngươi đi ám hại Đại tỷ của mình đã đủ không xứng với ngài ấy rồi. Ngài ấy cũng không có ý kiến gì mà ngươi lại dám có ý kiến sao?"
 
"Hơn nữa Mặc nhi không phải đã thể hiện được thực lực của mình ở Phong Nhai Các rồi sao? Ngươi còn nói thêm lời nào nữa thì cút khỏi đây cho ta"
 
Lý di nương ở một bên thấy tình hình không ổn, Hàn Vũ đã tức giận mắng con mình liền tiến lên khuyên nhủ hắn.
 
"Lão gia, ông bớt giận đi dù sao hai đứa nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện ông tức giận như vậy thì làm được gì chứ?"
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bà còn dám nói sao, chuyện hôm nay lớn như vậy chắc chắn đã truyền ra ngoài rồi thanh danh của cả cái phủ này đều bị hai đứa con gái tốt của bà làm mất sạch hết rồi? Cũng nhờ bà dạy dỗ chúng quá tốt nên chuyện mới thành như thế này, bà vừa lòng rồi chứ? Hừ"
 
Hàn Vũ lúc này đã bị tức giận làm mù mắt không nghe lọt tai bất kì lời nói nào nữa. Nhưng hắn lại dịu giọng nói với Hàn Mặc
 
"Mặc nhi chuyện hôm nay đã làm con hoảng sợ rồi, con về viện trước nghỉ ngơi cho tốt đi"
 
"Phụ thân, ta không sao ta cần phải giải quyết chuyện này cho tốt nếu không Lãnh vương gia mà đem chuyện này nói với Hoàng Thượng, Vương phi tương lai của ngài ấy bị chính hai muội muội ruột thịt của mình hãm hại không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
 
Hàn Vũ nghe vậy thì càng tức giận ở trong lòng nhưng không dám biểu lộ ra. Hừ ngươi vậy mà dám lấy Lãnh vương gia ra uy hiếp ta, nếu ngươi không phải là Vương phi tương lai của ngài ấy thì ta đã không nhượng bộ ngươi rồi. Ngươi chẳng qua cũng không phải là con ruột của ta chỉ là đứa bé bị bỏ rơi được ta nhặt được để thế cho đứa con vừa mới sinh ra đã chết của ta thôi. 
 
Nói đúng ra Hàn Mặc cũng không phải con của Hàn Vũ mà là đứa trẻ bị bỏ rơi được hắn gặp được rồi ôm về nuôi để che mắt thiên hạ thôi. Do mẫu thân lúc đó là cháu gái của Hoàng Thái Hậu rất được bà yêu thương nên khi Hàn Vũ bẩm báo chuyện mẫu thân nàng mang thai bà đã rất vui mừng và ban thưởng rất nhiều đồ tốt, nếu để Hoàng Thái Hậu biết được đứa bé đã chết yểu thì lớn chuyện nên hắn mới phải làm vậy.
 
Mẫu thân nàng dù biết nàng không phải con ruột nhưng vẫn đối tốt với nàng. Sau khi bà chết thì Hàn Mặc cũng bị đối xử lạnh nhạt. Sau khi xuyên không, trong một lần vô tình Hàn Mặc điều tra ra vài chuyện trong phủ mà phát hiện ra chuyện này nhưng vẫn chưa tìm ra được thân phận thật sự của mình nên tạm thời nàng vẫn chưa có hành động gì.
 
"Con yên tâm ta sẽ xử lí ổn thỏa con cứ về nghỉ ngơi đi"
 
"Vậy người xử lí luôn ở đây đi rồi con trở về cũng không muộn, dù sao thì phụ thân chỉ cần nói hình phạt ra là được rất nhanh mà đúng không phụ thân?"
 
Hàn Vũ vốn định đợi nàng trở về rồi sẽ la mắng Hàn Nguyệt và Hàn Tinh vài câu rồi tung ra ngoài là phạt nặng chúng là được dù sao thì cũng không ai biết được nhưng nếu Hàn Mặc muốn ở lại thì phải làm thật, xem ra phải phạt chúng thật rồi nếu không bị Hàn Mặc nghi ngờ thì nguy. Có trách cũng tại hai đứa nó quá không cẩn thận để người tìm ra sơ hở, lần này phạt nặng một chút cho chúng nhớ cũng tốt. Đương nhiên, Hàn Vũ trách Hàn Nguyệt và Hàn Tinh không phải vì chuyện ám sát Hàn Mặc mà là vì không làm cẩn thận gây lớn chuyện. 
 
"Được rồi, hai người các ngươi sẽ bị cấm túc nửa năm không được ra khỏi phủ, tới cuối tháng mới được ra khỏi viện một lần, còn lại đều ở trong viện của mình đóng cửa sám hối đi"
 
Hàn Mặc nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên dù sao nàng cũng dự đoán được Hàn Vũ sẽ phạt Hàn Nguyệt và Hàn Tinh như vậy thôi, làm sao hắn có thể phạt hai người họ quá nặng được chứ. Nhưng như vậy cũng tốt sắp tới sẽ không có ai làm phiền nàng, nàng còn nhiều việc phải làm, gần đây Ám Dạ môn có rất nhiều việc phải xử lý không chơi với hai nàng ta được. Hàn Mặc lại quên mất chuyện còn hai tháng nữa nàng phải gả cho Lãnh Băng.
 
"Hảo, người phạt như vậy là được rồi con cũng về viện đây"
 
"Hảo con cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi"
 
Đợi Hàn Mặc đi rồi Hàn Vũ quay lại quở trách Lý thị cùng với Hàn Nguyệt và Hàn Tinh một trận nữa nhưng không phải vì đau lòng cho Hàn Mặc mà là sợ chức vị trong triều của mình bị lung lay. 
 
Mẫu thân của Hàn Mặc rất được yêu thích nên khi Hàn Mặc ra đời cũng được bà yêu thích. Khi nàng còn nhỏ, rất hay được tuyên vào cung bồi Hoàng Thái Hậu, mà Hoàng Thượng ngày nào cũng đến chỗ Hoàng Thái Hậu thỉnh an, cho nên gặp Hàn Mặc cũng rất nhiều lần, nàng lại xinh đẹp như vậy nên cũng được yêu thích, còn gọi một tiếng "Hoàng thúc thúc". Sau đó, mẫu thân mất sớm, Hoàng Thái Hậu càng thương yêu nàng hơn nhưng lại bị Lý di nương kia tìm mọi cách hãm hại nên dần dần không còn vào cung thường xuyên nữa. Không có sự yêu thích của Hoàng Thái Hậu, đối đãi trong phủ với nàng cũng ngày càng lạnh nhạt, cuối cùng là để nàng sống trong một biệt viện tự sinh tự diệt. 
 
Hàn Mặc xong chuyện rồi tất nhiên Lãnh Băng cũng hết chuyện để làm nên ngừng quay và đi theo Hàn Mặc về viện.
 
Còn Hắc Dạ và Bạch Dạ cũng lẽo đẽo theo sau vương gia nhà mình.
 
Cả ba đều không nhớ hôm nay là ngày mười lăm của tháng này cũng là ngày đau khổ nhất của Lãnh Băng.
 
Hàn Mặc vừa vào phòng thì Lãnh Băng cũng theo vào. Hắn đúng là quá mặt dày dù sao cũng là phòng của nàng hắn lại có thể tự tiện đi vào mà không xin phép gì cả.
 
Hai thuộc hạ theo sau thầm nghĩ vương gia của họ bớt vô sỉ một chút có được không đây dù sao cũng là khuê phòng của nữ nhi nhà người ta ngài lại có thể mặt dày ra vào như vậy mà khuôn mặt cũng không biến sắc thật là hết nói nổi.
 
"Ngươi thích vào phòng nữ nhân lắm à ta cần thay y phục không lẽ ngươi cũng muốn xem hay sao?"
 
Hàn Mặc thấy để tính cách thật của nàng lộ ra trước mặt Lãnh Băng cũng không sao dù sao thì hắn cũng biết quá nhiều về nàng rồi. Nàng không tin hắn có thể vô sỉ đến mức muốn xem nàng thay y phục. Đối với người vô sỉ ngươi phải vô sỉ hơn họ thì mới thắng được. Nhưng Hàn Mặc lại không ngờ hắn sẽ nói
 
"Ừm nàng cứ thay đi ta không để ý đâu"
 
Mặc dù mặt đã đỏ hết lên nhưng Lãnh Băng vẫn mặt dày mà nói thế. 
 
Ách, lần này nàng đoán sai rồi. Nhưng lời đã nói ra cũng không thể không làm được. Hàn Mặc rối rắm suy nghĩ nàng không thể thay y phục trước mặt hắn được.
 
"Đùa nàng thôi để ta ra ngoài trước nàng cứ thay y phục đi nha"
 
Hắn cũng có xấu hổ có được không, nhưng chẳng qua là hắn chỉ muốn vào đưa cái "ai bắp" gì đó cho nàng thôi sẵn tiện tìm hiểu thêm về nàng. Còn một đều nữa nếu hắn nhìn nàng thay y phục thật chắc hắn không kìm chế được mình mất. Mà hắn cũng tranh thủ quan sát qua phòng của nàng. Tất cả mọi thứ đặt trong này đều là đồ tốt, các bố trí các đồ cũng rất hợp lý rất thu hút ánh mắt của người khác, phải nói là cực kì đẹp mắt.
 
Hắc Dạ và Bạch Dạ thấy Vương gia nhà mình bước ra khỏi phòng Hàn Mặc mà khuôn mặt tuấn tú cho dù có che dấu cũng thấy có chút ửng đỏ liền tâm linh tương thông mà cũng nghĩ ra những chuyện đen tối. Chắc chắn là Vương gia đã bị Vương phi làm gì đó rồi nên mới như vậy. Còn tại sao lại nghĩ Vương gia bị Vương phi bắt nạt mà không phải hắn bắt nạt Hàn Mặc thì do nhìn hắn giống bị người ta chọc ghẹo hơn là giống người chọc ghẹo người ta. 
 
Bạch Dạ lại nổi tính nhiều chuyện lên chạy lại hỏi vương gia nhà hắn.
 
"Vương gia không phải người bị vương phi làm gì rồi chứ? Sao mặt người lại đỏ thế kia?"
 
"Ngươi muốn đến Lạc Hình Các?"
 
"Hả đương nhiên là thuộc hạ không muốn rồi người không nói cũng không sao hì hì"
 
Tên thuộc hạ nào đó lập tức nở nụ cười nịnh bợ còn ra vẻ chân chó nếu đằng sau hắn mà mọc thêm cái đuôi thì thành sủng vật luôn được rồi.
 
Song nhi và Vân nhi đem nước vào cho Hàn Mặc vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của chủ tớ bọn họ. Song nhi cảm thấy cái tên kia thật nhiều chuyện ( ý nói Bạch Dạ), nam nhân gì mà còn nhiều chuyện hơn cả nữ nhân càng nhìn càng thấy không ưa chút nào. Nhịn không được liền nói thẳng vào mặt Bạch Dạ.
 
"Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy? Nam nhi gì đâu mà lại tò mò chuyện bác quái hơn nữ nhân nữa thật không ra gì."
 
"Nha đầu kia, ngươi nói ai đó hả, ta mà nhiều chuyện sao? Ta thấy ngươi mới nhiều chuyện đó khi không lại xen vào chuyện của chủ tớ bọn ta làm gì."
 
"Ngươi nói ai là nha đầu đó? Ta thèm xen vào chắc chỉ là ta thấy ngươi ngứa mắt nên mới nói vậy đó"
 
"Ngươi...ngươi.."
 
"Sao? Ta sao hả nói đi?"
 
"Hứ ta không chấp nhặt chuyện nhỏ như vậy với nha đầu chua ngoa như cô"
 
"Ngươi dám nói ta là nha đầu lại còn chua ngoa à được lắm ta không dạy dỗ ngươi một phen thì ta không phải là Song nhi nữa"
 
Song nhi vừa nói vừa bỏ chậu nước xuống đất, xén tay áo lên định dạy dỗ cho tên nam nhân kia một trận thì bị Vân nhi cản lại.
 
Bên kia Bạch Dạ cũng bị Hắc Dạ giữa lại.
 
"Vân nhi sao tỷ lại cản ta, ta phải dạy dỗ tên nam nhân kia mới được."
 
"Song nhi muội quên là chúng ta phải đem nước vào cho tiểu thư sao?"
 
Vân nhi nói xong Song nhi mới nhớ ra mục đích của mình, lại bưng chậu nước lên
 
"Hừ xem như ngươi may mắn lần sau chắc chắn ta sẽ không tha cho ngươi đâu"
 
"Nha đầu ngươi cứ yên tâm đi ta sẽ đợi đến lúc đó xem nha đầu ngươi bị ta dạy dỗ như thế nào, còn ngươi nữa giữ ta lại làm gì"
 
Song nhi nghe xong Hắc Dạ nói cũng không để ý đến hắn nữa, cùng Vân nhi vào đưa nước cho Hàn Mặc tắm rửa.
 
Đợi Hàn Mặc tắm rửa thay y phục xong thì đã là chuyện của nửa canh giờ sau.
 
Lúc Hàn Mặc ra gian bên ngoài thì thấy Lãnh Băng còn đợi mình thì hơi bất ngờ.
 
"Sao ngươi còn chưa về?"
 
"Nàng muốn đuổi ta đi như vậy sao nàng không nhớ là để quên ở chỗ ta cái gì sao?"
 
Nghe Lãnh Băng nói thế Hàn Mặc mới nhớ đến cái ipad của nàng còn ở chỗ hắn 
 
"Ngươi trả cái ipad lại đây cho ta để ta xem ngươi làm được tới đâu"
 
Lãnh Băng cũng không nói gì đưa ipad lại cho Hàn Mặc.
 
Hàn Mặc kiểm tra lại đoạn phim Lãnh Băng vừa quay thấy hắn làm cũng rất tốt nên gật gật đầu xem như khen tặng.
 
"Nàng không định mời ta ăn bữa cơm hay sao dù sao nàng mượn danh của ta nhiều như vậy cũng phải trả ơn cho ta bằng một bữa cơm chứ"
 
Hàn Mặc thấy hắn nói cũng đúng nên đồng ý cho hắn ở lại dùng cơm mà cơm hôm nay và tất cả các món ăn đều do nàng nấu.
 
Chỉ là trùng hợp hôm nay là ngày nàng thay phiên với Vân nhi và Song nhi nấu cơm mà thôi.
 
Lãnh Băng không ngờ nàng vậy mà biết nấu ăn, đã vậy còn rất ngon nàng nấu rất nhiều món mà hắn chưa từng ăn qua bao giờ. Mấy món Hàn Mặc nấu đều là món ăn ở hiện đại nên tất nhiên Lãnh Băng không thể biết được.
 
"Nàng nấu rất ngon lần sau ta cũng sẽ tới ăn nữa"
 
"Ta không ngờ một vương gia như ngươi lại có sở thích ăn bám của người khác"
 
"Đâu có sao, được ăn đồ ăn do nàng nấu là vinh hạnh của ta, hơn nữa nếu có ăn bám thì ta ăn bám thê tử của mình cũng đâu có sao"
 
"....."
 
"Nàng nấu ngon như vậy, ta đương nhiên phải đến ăn thường xuyên rồi."
 
"Ta cho ngươi ăn cũng coi như là công của ngươi đã giúp ta còn lần sau không có cửa đâu. Ngươi ăn xong rồi thì cùng thuộc hạ về phủ ngươi đi"
 
"Sao nàng lại đối xử với ta nhưng vậy, bất quá nàng có nói thế nào đi nữa thì ta vẫn chỉ xem mình nàng là thê tử tương lai của ta thôi."
 
Vị vương gia nào đó lúc nào cũng mặt lạnh nhưng hôm nay lại biểu lộ đủ loại sắc mặt để theo đuổi vương phi của hắn thật làm cho hai thuộc hạ Hắc Dạ, Bạch Dạ mở mang tầm mắt.
 
Hàn Mặc âm thầm mắng tên này mặt cũng quá dày rồi như vậy mà vẫn ở lại không chịu đi. Nàng thấy hắn chai mặt như vậy cũng đành nhịn xuống không quan tâm tới hắn nữa.
 
Lãnh Băng quả nhiên là mặt dày hơn tường thành đã ở lại ăn bữa trưa thì thôi lại còn không biết xấu hổ đeo bám Hàn Mặc. Nàng đi tới đâu cũng có cái đuôi theo sau tới đó đã thế còn ở lại ăn cơm tối luôn. Hàn Mặc dùng đủ mọi cách để hắn về phủ của mình, nhưng thấy hắn vẫn như cũ không thay đổi quyết định, ngay cả khi nàng đổi cách hạ thấp giọng lịch sự tiễn khách vẫn không được.
 
Cũng là lúc ăn tối xong thì có chuyện xảy ra. Cổ trong người Lãnh Băng bắt đầu bộc phát mạnh mẽ. Lúc này Lãnh Băng mới nhớ ra hôm nay là ngày mười lăm. Cổ trong người Lãnh Băng không hiểu sao hôm lại bộc phát mạnh mẽ đến như vậy. Lãnh Băng dùng nội lực cố gắng đè nén lại cổ trùng trong cơ thể đang hành hạ hắn nhưng không được.
 
Hắc Dạ và Bạch Dạ thấy vương gia nhà mình bị như vậy mới nhớ ra. Liền hoảng hốt không biết làm sao. Bình thường Lãnh Băng có thể trụ được đến sáng ngày hôm sau sẽ ổn hoặc có thể để thuộc hạ của mình đánh ngất đi nhưng hôm nay phát tán quá mạnh mẽ Lãnh Băng không chống cự được lâu.
 
Gân xanh trên trán hắn nổi hết lên, mồ hôi cũng bắt đầu đổ ra. Ánh mắt của Lãnh Băng lúc này đã  hiện lên tơ máu, con ngươi màu tím kia cũng không che đi được nữa. Tím - đỏ phối hợp với nhau trong cùng một đôi mắt trông rất đáng sợ quỷ dị vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui