Lần đầu tiên Thanh Hà gặp cha mẹ Nhất Ngạn là vào giữa tháng ba, Bạch Tiềm có vẻ là người không nói cười tùy tiện, có chút lạnh nhạt còn Hòa Lam thì cười dịu dàng, tương đối hiền hòa. Nhất Ngạn đứng sau lưng cô nói: “Đừng quan tâm đến sắc mặt ông ấy, khi ông ấy còn quan cao chức to luôn nhìn người khác như vậy đấy." Thanh Hà nhịn không được bật cười. Hòa Lam rất thích cô, kéo cô qua bên cạnh nói việc nhà. Mới đầu cô còn chút câu nệ nhưng nói nhiều thành quen. Lúc nói đến quá trình quen biết Nhất Ngạn thì cô hơi lúng túng, khó nói. Hòa Lam thấy sắc mặt cô khó xử nên cũng không hỏi nhiều. "Ba không cần con lấy vợ hiền thục danh gia gì, chỉ cần sau khi kết hôn con kiềm chế tính tình, đừng gây rối khắp nơi là được." Lúc không có người, Bạch Tiềm đã nói với Nhất Ngạn như vậy. Nhất Ngạn vẫn không nghe lời ông nói như cũ, ngoài miệng thì vâng dạ nhưng bên trong vẫn là bằng mặt mà không bằng lòng khiến Bạch Tiềm tức giận muốn bốc khói. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, ít nhất về sau Nhất Ngạn sẽ không bám riết lấy Hòa Lam nữa. Những chuyện hư hỏng khi còn bé của Nhất Ngạn cũng sẽ không phát sinh nữa. Thanh Hà đã nói chuyện này cho Tống Lệ Hà khiến bà ta mắng cô một trận tơi tả qua điện thoại. Thanh Hà thức thời đưa điện thoại ra xa, sau khi đợi bà ta mắng đã rồi thì cô nói cho bà ta ngày tháng và địa điểm, xem như chuyện này đã được quyết định. Hôn lễ được quyết định tổ chức vào tháng năm, đúng lúc cảnh xuân tươi đẹp, trời gần vào hạ, ven đường trăm hoa đua nở. Có điều Thanh Hà nghĩ đến tuổi của Nhất Ngạn nên hỏi Nhất Hàm: "Anh ấy có thể kết hôn được sao?" Nhất Hàm cười nói: "Không thành vấn đề." Cô luôn có cảm giác mình đang kết hôn với trẻ vị thành niên nhưng nhìn tác phong làm việc của Nhất Ngạn thì cô không lo lắng đến việc này nữa. Hôn lễ được tổ chức rất đơn giản, chỉ mời những bạn bè thân quen. Đây là ý của Thanh Hà, cô không muốn gióng trống khua chiêng. Sau đó, bọn họ mua một miếng đất dưới chân núi, xây nhà bên cạnh hồ nước. Trời xanh, mây trắng, suối nhỏ, chiếc thuyền con dập dềnh trên dòng nước. Thanh Hà cảm thấy không chân thực giống như đang nằm mơ vậy. "Khi còn bé, chị gái em cũng chơi với em như vậy." Có một ngày, cô nói với Nhất Ngạn. "Em còn có chị?" "Ừm." Thanh Hà cười cười, nằm ở trên giường, vươn cánh tay ra: "Chị ấy tên Thiện Ninh, Thiện trong lương thiện, Ninh trong an bình, nhưng đã nhiều năm qua em chưa gặp lại chị ấy." "Thiện Ninh?" Nhất Ngạn có chút ấn tượng với cái tên này, có vẻ đã nghe ở đâu đó. "Thế nào?" Thanh Hà cảm thấy ánh mắt của anh có chút khác thường. Nhất Ngạn lắc đầu: "Không có gì." Anh nghĩ một lát nhưng lại không nhớ ra mình đã nghe được tên này ở đâu nên trong lòng hơi bực bội. Anh vẫn luôn cho là trí nhớ của mình rất kinh người, không ai có thể so sánh được. "Nếu có một ngày có thể tìm được chị ấy, nhất định em sẽ rất vui vẻ." Thanh Hà xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn anh giống như mang theo ám hiệu nào đó. Nhất Ngạn hiểu được: "Em lại bày trò xấu rồi." Nói xong Nhất Ngạn bổ nhào lên người cô khiến thuyền nhỏ suýt chút nữa bị lật mất. Thanh Hà kêu to, đánh Nhất Ngạn còn Nhất Ngạn thì che miệng cô: "Nếu còn cử động nữa, thật sự sẽ lật đấy." Quả nhiên Thanh Hà không động đậy nữa. "Thơm một cái đi." "Không!" "Tại sao lại không?" "Không muốn nên không làm."