Tôi lại nhảy xuống.
Lần nữa cảm nhận tiếng gió bên tai, cảm nhận sự hấp dẫn của cái chết đang ập tới...
Bịch! Tôi chạm đất.
Đau quá, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng qua vài phút, tôi phát hiện ý thức của mình vẫn còn, chẳng lẽ tôi không chết?
M* nó, tôi không tin, tôi lại buộc mình nhắm mắt lại.
Năm phút nữa trôi qua, xong rồi, xong rồi, tôi tàn thật rồi!
Trong lòng tôi thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Diêm Vương qua một lần.
Tạo ra cái quy định quái quỷ, hại tôi chết cũng không được!
Nhảy lầu buổi tối chắc chắn không có ai để ý, tôi không khỏi hối hận, nếu nhảy lầu ban ngày ít nhất có thể có người đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi run rẩy ngồi dậy.
Đập vào mắt là ba phòng ngủ một phòng khách, kết cấu y hệt nhà tôi với phòng khách màu trắng sạch sẽ cùng nội thất bằng gỗ theo phong cách cổ xưa.
Lại là chuyện gì nữa? Không phải tôi nên ở dưới lầu hay sao?
Tôi theo bản năng nghĩ đến người đàn ông kia, chắc chắn là anh ta giở trò.
Trên tường có treo một chiếc đồng hồ quả lắc bằng bạc tinh xảo, nhưng bên trên lại có mười bốn con số, nghĩa là thêm hai giờ cho nửa ngày và bốn giờ cho một ngày, đúng là kỳ lạ.
Xung quanh im ắng đến rợn người, chỉ có mỗi tiếng tích tắc.
Tôi nhìn bốn phía nhưng chẳng thấy ai, liền theo bản năng đi về phía phòng ngủ.
Sau cánh cửa là căn phòng màu xám sạch sẽ thơm tho, từng hàng sách được xếp gọn gàng trên giá sách, trên giường không có gì ngoại trừ một chiếc chăn bông.
Gần cửa sổ có một chiếc bàn, người đàn ông đang dựa vào lưng ghế, vừa nghe tiếng động liền quay đầu.
Lúc này tôi mới phát hiện hai bông hồng sáp trong bình hoa trên bàn đang tùy ý sinh trưởng.
Thì ra hương thơm ở đây là hương hoa hồng.
"Lại gặp nhau rồi."
Giọng nói ôn hòa cũng đủ khiến tôi nổi da gà.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh: "Rốt cuộc là chuyện gì? Trạng thái của tôi bây giờ là sao? Chết hay sống?"
"Đương nhiên là sống rồi." Một tay anh ôm trán như đang tự hỏi gì đó, "Tòa nhà này vô tình rơi vào cấm chế, thế nên khi em nhảy xuống số tầng sẽ giảm, cuối cùng sẽ vào một căn phòng."
Cấm chế?
Xưa giờ chỉ nghe nói yêu tinh rơi vào cấm chế, chưa từng nói nhảy lầu cũng như vậy.
"Nhầm? Tôi thấy anh cố tình khiến tòa nhà này rơi vào cấm chế đấy!"
Người đàn ông bị vạch trần vẫn không thấy xấu hổ: "Xem ra vẫn còn chút thông minh."
"Đây là tầng mấy?"
"13."
Không ngờ tôi đã nhảy xuống ba tầng, nếu muốn nhảy lầu thành công thì phải nhảy thêm vài lần nữa.
"Không đúng, lỡ đến cuối cùng tôi nhảy xuống từ tầng 1 hay tầng 2 thì sẽ không chết được."
"Nếu em muốn chết tôi có thể cho em chết, hơn nữa sẽ không cần phải đầu rơi máu chảy, vẫn còn chút thể diện."
"Ha ha, xem ra anh cũng tốt đấy. Nhưng khoan..." Tôi vuốt cằm, "Anh rốt cuộc có mục đích gì?"
Đường đường là một vị thần, tôi không khỏi hoài nghi anh ta đang cố ý đồ gì đó, chẳng lẽ anh ta muốn khuyên tôi đừng tự tử nữa? Tôi thấy không đơn giản như vậy!
"Tôi muốn chơi ở nhân gian mấy ngày, đương nhiên phải tìm ai đó làm hướng dẫn viên rồi."
"Không hổ là thần Đọa Lạc." Tôi cười nhạo, "Nhưng sao lại là tôi?"
"Bởi vì em phù hợp."
Hay lắm, tôi lại càng có lý do nghi ngờ anh ta đang gài bẫy tôi."
"Mỗi lần bước vào một căn phòng em có thể dẫn tôi theo. Em thấy đồng hồ ở phòng khách rồi đúng không? Bốn giờ được thêm chính là thời gian của em. Còn về việc có thể đi bao nhiêu nơi thì tôi sao cũng được, xem em có thể vào bao nhiêu căn phòng." Người đàn ông híp mắt cười, nụ cười dịu dàng như lại nguy hiểm, "Sau khi kết thúc hành trình, tôi có thể giúp em hoàn thành một tâm nguyện."
Vụ mua bán này có vẻ không tệ lắm, vừa có thể đi chơi, vừa được thần tiên giúp đỡ hoàn thành nguyện vọng.
"Chỉ một thôi sao? Ba điều đi."
"Có thể."
"À đúng rồi." Tôi tiếp tục trả giá, "Còn phải cam đoan cuối cùng tôi có thể thành công chết."
Anh ta tạm dừng một lúc lâu.
"Được."
Thế mà tôi còn tưởng mọi thứ còn tùy thuộc vào số phận nữa chứ!