Ra khỏi lều Đinh Bàn Lĩnh, Dịch Táp đứng ở cửa hồi lâu.
Không biết đang nhìn cái gì, nhưng mọi thứ đều soi vào mắt: Đằng xa, tuyết phủ trắng xóa cả một vùng làm nổi bật lên đỉnh núi chọc trời, sắc bạc quanh co như một đường may mịn chỉ, khâu từng mảng từng mảng rêu cỏ nâu xanh lại với nhau, giữa các túp lều lượn lờ mùi khói lửa nấu bữa sáng, thỉnh thoảng có người qua lại, bóng người đón lấy nắng sớm toát ra hơi thở đầy sức sống.
Dịch Táp thở dài, siết chặt cuốn sổ bìa mềm dịch sang một bên, nhưng kỳ thực khoảng đất này khá bằng phẳng, không có gì che lấp ngăn trở nên tầm nhìn rất thoáng đãng, rộng rãi, cũng không có nơi nào thích hợp để yên lặng một mình.
Cô đi lên một khoảnh ruộng rộng bên cạnh doanh trại, ném cuốn sổ xuống làm đệm mông rồi ngồi xuống.
Ống quần vì động tác ngồi xuống này mới kéo nhẹ lên, để lộ ra một phần hình xăm trên mắt cá chân.
Dịch Táp vén hẳn ống quần lên, lại kéo bít tất xuống, rốt cuộc hình xăm kia cũng lộ ra hoàn toàn.
Đi chết.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là vì sao mà hồi trước lại đi xăm hai chữ này nhỉ?
Không nhớ rõ, có lẽ là do tính phản nghịch của thời kỳ trưởng thành. Khi sinh mệnh vô hạn, sức sống dồi dào, thường thích lấy cái chết ra làm kẹo cao su nhai cả ngày không dứt để chứng tỏ sự tự lập một thân một mình không cần ai của mình. Cô nhớ hôm đi xăm nắng rất đẹp, cô lưỡng lự giữa những thể chữ, thợ xăm bèn để cử thể sấu kim, nói là chữ này “đường nét thể chữ này mảnh mai dẻo dai, mảnh mà không yếu”, giống như con người cô vậy, mảnh dẻ nhỏ bé nhưng toàn thân đều ngập tràn sức sống bền bỉ.
Cô nghe câu khen ngợi này lọt tai, bèn xăm nó.
Giờ nhìn lại, bất giác rùng mình, cảm thấy như có lời sấm truyền nào đó của vận mệnh vào rất nhiều năm trước đã đặt mũi kim thấm mực tỉ mỉ châm lên da cô, như câu nhắc nhở “Quân hầu, ngài bị bệnh rồi” của Biển Thước khi yết kiến Tề Hoàn Công, bệnh ở da, ở chân lông, ở dạ dày (*) – với cô, khi nhìn ra huyền cơ thì đã là ở xương tủy.
(*) Một giai thoại về thần y Biển Thước thời Chiến quốc, chi tiết ở cuối chương.
Sớm biết thế này thì đã xăm “sống lâu trăm tuổi” gì đó rồi.
Cách đó không xa có người đi qua, Dịch Táp ngẩng lên nhìn.
Là Đinh Thích.
Đinh Thích cũng trông thấy cô, vô thức cúi đầu muốn tránh đi.
Dịch Táp cao giọng gọi: “Họ Đinh!”
Sau đó ngoắc ngoắc tay với hắn: “Anh qua đây.”
Gọi mình à? Đinh Thích hơi chần chừ, còn nhìn quanh một vòng để xác định là không có ai khác họ Đinh ở đây.
Hắn đi lên trước.
Dịch Táp vẫn ngồi nguyên tại chỗ, nheo mắt ngẩng đầu nhìn hắn, dựng thẳng hai ngón tay lên làm tư thế kẹp: “Có thuốc lá không?”
Nếu không phải không ngửi thấy mùi rượu, Đinh Thích thật sự sẽ cho rằng cô uống say rồi.
Chuyện không bình thường nhất định là có vấn đề, giọng trả lời của hắn loáng thoáng vẻ cảnh giác: “Không có, với lại, không phải cô không hút thuốc lá, chỉ hút que thuốc thôi sao.”
Dịch Táp cười khẩy buông tay xuống, đầu ngón tay chạm tới mặt đất, thuận thế nắm lấy một túm rêu cỏ vào lòng bàn tay, chậm rãi vân vê: “Tôi đổi khẩu vị không được à? Tôi hỏi anh, mấy ngày nay suốt ngày nịnh bợ Đinh Bàn Lĩnh là có ý gì?”
Đinh Thích mặt không biến sắc: “Chú Bàn Lĩnh là trưởng bối, bảo tôi làm việc gì thì tôi làm việc đó thôi, hợp tình hợp lý, sao lại gọi là nịnh bợ?”
Dịch Táp cười khiêu khích: “Không phải, là anh đột nhiên phát hiện ra Đinh Bàn Lĩnh có thể chèn ép được Đinh Trường Thịnh, vừa có thế lực vừa có mưu trí, anh cảm thấy đi theo chú ấy sẽ bảo đảm hơn – nhưng tôi cho anh biết, tôi mặc kệ, bất kể anh theo ai, bât kể trên đầu anh che loại ô dù nào, món nợ của anh tôi vẫn sẽ đòi.”
Đinh Thích nhíu mày: “Dịch Táp, mọi việc hà tất phải tiêu cực như thế, tôi muốn một lần nữa làm người, cô tạo thuận lợi không phải là tốt cho cả hai bên sao.”
Dịch Táp suýt nhảy dựng lên: “Anh nói thối lắm! Cụm một lần nữa làm người là để dùng như thế chắc?”
Cô chỉ tay vào Đinh Thích: “Anh chỉ là đã ngán làm chuyện bẩn thỉu rồi, vừa chán ghét vừa cảm thấy có nguy hiểm, sẽ có người đeo đuổi không bỏ như tôi nên muốn đổi một cách sống dễ chịu hơn mà thôi. Những món nợ ngày trước, anh không giải quyết, không nhắc đến, không cho một câu trả lời thỏa đáng, trông mong vào chuyện mọi người sẽ không truy cứu nữa, tha cho anh một lần, thế là sau cơn mưa trời lại sáng, đúng không?”
Đinh Thích không muốn dây dưa nữa: “Mới sáng ngày ra, cô uống nhầm thuốc đấy hả?”
Hắn xoay người định đi, mắt cá chân chợt bị siết lại, cúi đầu xem, là Dịch Táp không chịu buông tha, kéo ống quần hắn lại.
“Tôi lại hỏi anh, giữa anh và Tỉnh Tụ là thế nào? Anh thích cô ấy?”
Đinh Thích không biết phải làm sao, chẳng hiểu sao cô lại đột nhiên lên cơn như thế: Dịch Táp trước đó tuy vẫn luôn không cùng đường với hắn, nhưng đâu đến mức lộn xộn như thế này.
Hắn dùng sức giật ống quần mình ra: “Tôi không biết thế nào là yêu, tôi cũng không bàn đến chủ đề này.”
Dịch Táp cười đầy mỉa mai: “Không phải muốn làm con người mới à, vậy thì đừng có gieo họa cho người ta, nếu đã không yêu thì đừng giả mù sa mưa lạt mềm buộc chặt cái đ*o gì nữa, vừa đưa chìa khóa vừa tỏ ra ân cần, buồn nôn!”
Đinh Thích nhìn cô chằm chằm hồi lâu, chợt mỉm cười: “Nghe ý cô, Tỉnh Tụ theo tôi là chắc chắn đâm đầu vào ngõ cụt đúng không? Có muốn cược không, biết đâu cô ấy theo tôi lại là lựa chọn may mắn nhất cả đời này thì sao?”
Dịch Táp lẩm bẩm: “Nói câu này thật đúng là đến thể diện cũng không cần.”
Cô ngửa đầu lên nhìn bầu trời.
Cũng không biết ông trời định tuổi thọ cho người ta như thế nào nữa, cứ như cắt ra hẹ vậy, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cắt đến cô, lại bỏ mặc cho người như Đinh Thích được sống tiếp, còn sống rất tốt nữa.
***
Lúc Tông Hàng tỉnh dậy đã không thấy Dịch Táp đâu.
Rửa mặt xong cũng không thấy người về, ban đầu còn tưởng là cô đi tìm Đinh Bàn Lĩnh, nhưng rõ ràng trông thấy Đinh Bàn Lĩnh đang ngồi nói chuyện với Đinh Trường Thịnh, lại cho rằng cô đi ăn sáng rồi, nhưng trong lều vải làm nhà ăn tạm thời cũng không gặp được bóng dáng cô.
Tông Hàng đành đi vòng quanh doanh trại tìm kiếm, trên đường giữ mấy người trông có vẻ quen mặt lại hỏi thăm, đang nói chuyện, Đinh Thích đi ngang qua, sắc mặt khá khó coi, đại khái là nghe được mấy câu hỏi đáp, lạnh lùng nói: “Đang ở đằng kia phát bệnh đấy, chẳng ai quản lý gì cả.”
Gân xanh trên trán Tông Hàng giật thót: Hôm nay là ngày 19.
Hắn chẳng buồn quan tâm tới phản ứng cao nguyên gì nữa, co giò chạy hộc tốc về phía Đinh Thích nói, từ xa đã trông thấy Dịch Táp ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối, cúi thấp đầu.
Lúc tới trước mặt cô, thở muốn đứt hơi, Tông Hàng chống tay lên đầu gối, cúi người, nói một câu cũng bị hơi thở hổn hển cắt ra làm mấy đoạn: “Dịch Táp… Cô… Không sao chứ?”
Dịch Táp ngẩng lên nhìn hắn, trong mắt mờ mịt.
Mấy phút trước, cô vẫn còn là một quả bóng căng tức trướng khí, không đầu không cuối sùng sục máu huyết đâm chọc Đinh Thích, nhưng rất nhanh sau đó cô phát hiện ra: túm đại lấy một người để trút giận cũng chẳng khiến mình thoải mái hơn chút nào.
Bèn im lặng ngồi đó, cảm thấy thân mình không còn máu thịt gì nữa, chỉ trơ lại mỗi khung xương, gắng sức căng lấy một tấm da người.
Tông Hàng có cảm giác không ổn: “Dịch Táp, cô sao thế?”
Không phải trước khi ngủ còn rất tốt sao?
Dịch Táp nhìn mặt hắn, chợt thốt lên một câu: “Tông Hàng, mặt cậu bị bẩn rồi.”
Thế á? Tông Hàng vô thức giơ tay lên sờ mặt mình: Đâu có, hắn vừa rửa mặt xong mà, lúc soi gương rõ ràng rất sạch sẽ.
Dịch Táp nói: “Qua đây, ghé mặt lại đây, cúi thấp xuống một chút.”
Tông Hàng nghe lời cúi mặt xuống.
Dịch Táp vươn tay nhéo thịt quai hàm hắn, kéo sang bên này, lại kéo sang bên nọ.
Tông Hàng lập tức phản ứng lại, ngẩng phắt đầu, che chỗ bị nhéo đỏ đi: “Á, cô cố ý bắt nạt tôi chứ gì?”
Dịch Táp cười khanh khách, suýt cười chảy ra cả nước mắt, cô đưa ngón tay lên lau khóe mắt, nói: “Ừ đấy, cố ý đấy, làm sao?”
Làm sao? Cũng chẳng làm được gì cô, hơn nữa hôm nay còn là ngày 19, không mong cô tức giận chút nào, vui vẻ được là tốt nhất.
Bèn đổi chủ để.
“Cô ăn sáng chưa? Trong lều cơm có đồ ăn đấy, đến muộn thì chỉ còn lại đồ dư thôi.”
Dịch Táp lắc đầu, tay vỗ vỗ mặt đất bên cạnh: “Ngồi xuống nói.”
Tông Hàng ngồi xuống, mở hai tay ra chìa về phía cô: “Vừa nãy tay cô lạnh quá, muốn tôi ủ ấm cho cô không?”
Dịch Táp lườm hắn: “Cậu muốn sờ tay tôi chứ gì?”
Tông Hàng tức giận: “Tôi là loại người đó chắc? Tôi thấy tay cô lạnh nên mới rất trong sáng muốn ủ ấm cho cô, cô nhất định đã ngồi lâu lắm rồi, tay cóng cứ như băng ấy.”
Dịch Táp cúi đầu nhìn tay mình.
Đúng là lạnh như băng thật, hơn nữa ban nãy còn xoắn rêu xoa cỏ, cũng không sạch sẽ, dính đầy chút bùn cát và nhựa cỏ.
Cô phủi tay, đan hai bàn tay vào nhau rồi chìa ra.
Tông Hàng vội phủ hai tay mình lên, bao lấy tay cô ở trong, còn cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay – là học theo ti vi, hắn cảm thấy làm thế sẽ ấm áp hơn đôi chút.
Tay hắn thực sự rất ấm ép, sạch sẽ thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng bóng lên ánh khỏe mạnh, không dám tưởng tượng sẽ có ngày, bàn tay này sẽ nhăn nheo khô héo, móng tay bong ra.
Ngẩng lên nhìn, nửa khuôn mặt hắn tắm trong nắng sớm, đường nét khuôn mặt rất mềm mại, không có vẻ nghiêm nghị sắc bén khiến người ta có cảm giác áp lực, mặc dù thế giới này đối xử với hắn chẳng thân thiện gì cho cảm, song hắn cũng không gay gắt đối chọi với thế giới…
Trán hắn sáng bóng đến độ có thể lờ mờ nhìn thấy mấy sợi lông tơ không rõ là màu sắc gì, lúc vui vẻ, khóe mắt và khóe miệng đều hơi hơi nhếch lên, độ cong đó như muốn chứa đựng trong đó từng giọt nụ cười, đong cho thật đầy.
Dịch Táp cảm thấy mình thích hắn thật rồi, cả đời này, khóe mắt chân mày của hắn đều không nên đọng lại âu sầu.
Cô hít sâu một hơi, đè nén lại cảm giác lưu luyến trong lòng, thất thần một hồi rồi khẽ nói: “Tông Hàng, cậu về nhà đi thôi.”
Tông Hàng thuận miệng đáp: “Tôi biết, đợi xong việc này, tôi sẽ về nhà. Cũng không biết phải giải thích việc này với ba mẹ thế nào nữa đây, không thể nói thật, bịa cũng chẳng bịa sao cho hay được.”
Dịch Táp nói: “Việc đã xong rồi, cậu có thể về nhà được rồi.”
Hả?
Tông Hàng thắc mắc: “Không phải tối qua mới xuống hầm đất trôi nổi thôi sao, Đinh Bàn Lĩnh còn nói đừng vội kết luận…”
“Đúng vậy, chẳng biết phải chờ chú ấy tra ra chân tướng đến lúc nào, e rằng phải mất một, hai năm, chẳng lẽ cậu muốn cứ chờ ở đây mãi, không về nhà sao?”
Dịch Táp nói gì cũng có lý, trong đầu Tông Hàng hơi loạn: “Nhưng Đinh Bàn Lĩnh nói tôi là người đặc biệt nhất mà, chú ấy cảm thấy giữ tôi lại hữu dụng, sẽ không cho tôi đi đâu.”
“Không sao, để tôi nói chuyện với chú ấy. Cậu đã giúp đỡ rất nhiều rồi, đêm qua còn suýt nữa bị thái tuế kẹp chết – nguy hiểm như thế, chuyện của ba họ cứ để tự ba họ giải quyết đi thôi, dù sao cũng muốn tiền có tiền, muốn người có người, cậu đừng ngốc nghếch bán mạng giúp họ thế.”
Tông Hàng sửa lời cô: “Cũng không hoàn toàn là bán mạng giúp họ mà, có cô đi tôi mới đi cùng.”
Dịch Táp ừ một tiếng, lát sau rút tay về, đứng dậy khỏi mặt đất, tiện thể nhặt cuốn sổ bìa mềm kia lên: “Vậy cậu quay về thu dọn đi, tôi đi hỏi Đinh Bàn Lĩnh xem có xe dư không, nếu có thì mau chóng sắp xếp đưa cậu về.”
Tông Hàng hết hồn: “Gấp vậy á?”
Chuyện này quá đột ngột rồi, đêm qua còn chẳng có lấy chút dấu hiệu nào, Tông Hàng lắp bắp: “Vậy… Vậy còn cô?”
“Ba họ còn có chút việc, tôi phải giúp một phen.”
“Vậy tôi chờ cô, dù sao…cũng không việc gì phải vội.”
“Tông Hàng, ba mẹ cậu đến giờ còn tưởng là cậu đã chết, cậu thật sự cảm thấy gửi hai tấm bưu thiếp là ổn thỏa rồi à? Trước đây là đi không được, còn có thể châm chước, giờ đã có cơ hội rồi mà vẫn còn lề rề, hay lắm chắc?”
Giọng điệu cô hơi nặng, mặt Tông Hàng thoắt cái đỏ bừng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng biện bạch cho mình: “Không phải, là tôi nhất thời chưa chuẩn bị tốt tâm lí… Vậy ngày mai có được không?”
“Còn phải kéo dài những một ngày?”
Tông Hàng ngập ngừng: “Đêm nay cô sẽ nổ mạch máu, có tôi ở đây, lỡ xảy ra vấn đề gì, tôi có thể che giấu giúp cô.”
Trong lòng Dịch Táp ấm áp, giọng nói dịu đi không ít: “Để tôi đi hỏi một câu.”
***
Đinh Bàn Lĩnh vừa giở chăn ra chuẩn bị ngủ bù, Dịch Táp đã đi vào.
Cả người đằng đằng khí thế, còn như chĩa ra mũi nhọn.
Đinh Bàn Lĩnh đột nhiên cảm thấy, Dịch Táp thật sự giống một hạt đậu bằng đồng, tin tức có xấu đến thế nào cũng không đập bẹp được cô, ngược lại sẽ khiến cả người cô trở nên cảnh giác, càng thêm cứng đầu cứng cổ.
Vẻ mặt y ôn hòa: “Táp Táp, có chuyện gì thế?”
“Chú Bàn Lĩnh, lát nữa chú giúp cháu thu xếp một xe đưa Tông Hàng về nhà. Chuyện của cậu ấy chú cũng biết rồi đó, từ sau khi gặp nạn ở Campuchia cho đến nay vẫn chưa liên lạc với gia đình lần nào. Gần đây còn theo chúng ta chạy ngược chạy xuôi, Hồ Khẩu cũng tới, hầm đất trôi nổi cũng xuống rồi. Cậu ấy đã đủ xui xẻo rồi, không có nghĩa vụ phải làm cu li cho ba họ nữa.”
Đinh Bàn Lĩnh hơi bất ngờ: “Nhất định phải thu xếp gấp vậy à? Táp Táp, cháu đúng là vừa nói đến gió đã phải sa mưa…”
Dịch Táp nhìn chằm chằm vào Đinh Bàn Lĩnh: “Chú Bàn Lĩnh, có phải chú nói thiếu lời gì rồi không?”
Đinh Bàn Lĩnh sửng sốt: “Thiếu cái gì?”
Dịch Táp nhắc nhở y: “Không phải trước đó chú nói, Tông Hàng là người đặc biệt nhất, có cậu ấy ở đây sẽ dễ giao tiếp với ‘chúng nó’ hơn sao? Tại sao lần này không nói lời nào giữ cậu ấy lại nữa? Chú đã sớm biết người đặc biệt không phải chỉ có mình cậu ấy, đúng không?”
Lúc này Đinh Bàn Lĩnh mới hiểu ra.
Vậy mà lại để bị hậu bối ăn mất một quân cờ, y hơi xấu hổ.
Dịch Táp lại mỉm cười: “Cháu nên sớm nghĩ ra mới phải, trong mọi chuyện chú đều đi trước người khác một bước, sao có thể bị che mắt trong mỗi chuyện này được. Không sai, là cháu, đúng là cháu, nếu chú không tin, tối nay cháu có thể cho chú xem chứng cứ. Thế nên chú căn bản không cần đến Tông Hàng, có cháu là đủ rồi.”
Đinh Bàn Lĩnh im lặng một lúc, hỏi cô: “Cháu đến giai đoạn nào rồi?”
Dịch Táp không đáp, dừng một chút rồi nói: “Tốt nhất là chuẩn bị xe ngay trong hôm nay, nếu Tông Hàng hỏi, chú cứ bảo là chỉ sắp xếp được xe trong hôm nay.”
“Hôm nay có phải là hơi gấp quá không?”
Thật kỳ quặc, trên đời này lẽ nào chỉ có mình cô là cho rằng: cáo biệt nên giống chém thẳng xuống một đao, không lưu luyến, không bịn rịn, một đao tách lìa sao?
Chuyện cáo biệt này không nên quá lần lữa. Lần lữa rồi sẽ mãi mãi không cáo biệt được.
Về giai thoại của Biển Thước, vị thần y này có tài dùng mắt đoán bệnh, trong Sử ký của Tư Mã Thiên và Đông Chu liệt quốc có ghi lại một câu chuyện như sau:
Một hôm Biển Thước sang nước Tề gặp Tề Hoàn công. Ông thấy khí sắc vua Tề không tốt, bèn tâu: “Quân hầu, trong da và chân lông ngài đã có gốc bệnh, nếu không kịp thời chữa trị, bệnh sẽ nặng thêm”. Tề Hoàn công thờ ơ đáp: “Ta cảm thấy trong người rất khỏe, chẳng có bệnh tật gì cả”.
Biển Thước lui ra, sau đó năm ngày lại vào yết kiến, nhìn sắc diện rồi khẳng định một lần nữa với vua Tề: “Bệnh của ngài đã vào đến nội tạng rồi, phải chữa ngay đi”. Hoàn công tỏ vẻ khó chịu, không trả lời. Sau khi Biển Thước đi khỏi, ông mới bảo với mọi người: “Thầy thuốc chỉ khéo vẽ vời, hù dọa người ta. Ta chẳng có bệnh gì mà ông ta dám bảo là bệnh nặng. Thật vớ vẩn!”. Năm ngày sau nữa, Biển Thước lại vào yết kiến, chỉ mới nhìn mặt vua Tề, đã quay bước, bỏ đi thẳng. Hoàn công sai người chạy theo hỏi, Biển Thước nói: “Bệnh ở da, thịt thì còn xoa thuốc được, bệnh ở huyết mạch thì còn tiêm thuốc được, nay bệnh đã vào đến xương tủy rồi thì trời cũng không cứu được nữa, bởi vậy tôi mới bỏ đi”.
Mấy ngày sau quả nhiên Hoàn công phát bệnh. Ông vội cho người đi tìm Biển Thước, nhưng vị Thần y đã đi sang nước Tần rồi. Bệnh Hoàn công ngày càng trở nặng, chẳng bao lâu vị bá chủ chư hầu này tạ thế.