Thật khó mà tưởng tượng nổi rằng cửa hầm đất trôi nổi cách đây không lâu lại chạy tới dưới xe việt dã, chỉ cách xe quân nhu Tông Hàng núp lúc trước hai xe.
Vì nơi doanh trại này không có người ngoài nên các xe đều chỉ đỗ lại là xong, không đóng khóa gì hết. Đinh Thích thờ ơ lên xe, vừa lái xe ra ngoài, Tông Hàng đã vai đeo dây thừng, cố hết sức kéo trục kéo ròng rọc tới.
Lại gấp gáp hỏi Đinh Thích: “Súng phun lửa ngụy trang thành bình dưỡng khí gì đó của anh đâu, dùng thế nào?”
Đinh Thích mở cốp xe của mình ra, xách hai bình dưỡng khi đeo lưng xuống, quả đúng là đã ngụy trang, thân bình còn phun chữ “Dưỡng khí”, “O2”, sườn bình gắn một ống phun bằng kim loại, làm thành hình súng, tiện để cầm nắm. Đinh Thích dạy hắn nhận biết ngòi đốt lửa và cách khống chế: “Ờ, hướng vòi phun về phía kẻ địch, có thể phun liên tục hơn hai phút, hoặc là mỗi lần phun chỉ duy trì trong vài giây thì được khoảng mười lăm lần, tầm phun trong khoảng từ mười đến mười tám mét, hoành tráng lắm đấy, về cơ bản là vô địch.”
Tông Hàng còn sợ chưa đủ: “Sao chỉ có hai bình thôi vậy? Thế này không phải là năm phút đã hết mất rồi à? Còn nữa, lúc anh phun lửa ra đối phương có thể tránh đi mà, phun xong không phải lại quay lại được sao?”
Đinh Thích khinh bỉ nguýt hắn: “Cậu cho rằng đây là đuốc đấy hả? Cậu căn bản không biết súng phun lửa là cái gì đúng không?”
Hắn nhấc hai cái bình bằng thép hợp kim lên: “Mỗi cái hơn ba chục cân đấy, một người đàn ông trưởng thành cõng hai cái đã là hơi quá rồi, cậu còn muốn cõng mấy cái nữa? Với lại, cậu tưởng rằng cái phun ra là lửa thật à? Lửa mà đốt cháy được nó chắc?”
Không phải à? Tông Hàng mờ mịt: Hắn chưa từng nghịch thứ gì nguy hiểm, đến súng cũng chưa từng sờ vào.
Đinh Thích nói: “Cái nó phun ra là chất lỏng có thể cháy, cũng chính là hỗn hợp xăng dầu có đốt lửa, nhiệt độ xấp xỉ hơn một ngàn độ C, người chỉ cần bị phun trúng là có thể duy trì cháy liên tục, nhảy vào nước cũng vô dụng, thế nên cậu nhất định không được run tay, lỡ phun phải người là trong năm giây tuyệt đối chết chắc đấy, hơn nữa còn là chết cháy ở nhiệt độ cao thảm không nỡ nhìn kia có điều…”
Hắn nhe răng cười: “Hàng cấm, lấy được bằng đường ngầm, nếu không phải có ba họ làm chỗ dựa vững chắc thì đừng nói hai cái, một cái cũng không mua được.”
Lợi hại vậy cơ à, Tông Hàng nghe mà hết hồn, có điều cũng yên tâm: Đây đúng là vũ khí hủy diệt, cũng may Đinh Bàn Lĩnh kiến thức rộng rãi, đổi lại là mình thì giỏi lắm cũng chỉ nghĩ đến đốt đuốc với dùng xăng thôi.
Hắn không do dự nữa, xoay người lại đeo hai bình trữ lên lưng: “Anh thả tôi xuống dưới, chúng ta làm như lần trước, cứ cách nửa giờ anh lại kéo thử về, nếu bên dưới không có trọng lượng thì đợi tiếp đến sáng thì thôi.”
Đinh Thích không đáp, lạnh mắt nhìn Tông hàng bận rộn, thẳng đến khi hắn bắt đầu đeo móc treo mới chậm rãi hỏi: “Cậu yên tâm à?”
Tông Hàng sửng sốt: “Anh có ý gì?”
Đinh Thích chỉ về phía cửa động: “Cậu không sợ tôi không kéo cậu lên à?”
Mẹ nó!
Da đầu Tông Hàng căng siết từng trận, đến đầu ngón tay cũng run rẩy, vậy mà lại không tìm được câu gì phản bác, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Anh cũng làm việc có nhân tính chút đi!”
Đinh Thích thản nhiên: “Tôi cũng chưa chắc đã làm thế, chỉ là nhắc nhở cậu vậy thôi: Làm việc gì cũng phải nghĩ đến tính mạo hiểm, muốn đồng tâm hiệp lực thì phải chọn người mình tín nhiệm, giữa chúng ta hình như thiếu nhất là tín nhiệm thì phải?”
“Dưới lòng đất có người hay không còn chưa rõ, e rằng tất cả mọi người đều bị đóng trong đất rồi, căn bản không cần phải đi chuyến này.”
“Cậu phải nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định, hai lựa chọn: một là xuống dưới rồi, sau đó có thể sẽ không lên lại được nữa; hai là không xuống, có thể bình an về nhà đoàn tụ với ba mẹ… Cậu tự chọn đi.”
Tông Hàng tức đến suýt phun máu: Càng ngày càng nhận ra Đinh Thích thật mẹ nó không phải người, thực ra hắn không nói đến chết chóc, cũng không nói là sẽ không giúp, nhưng ngay trước khi xuống hầm đất lại nói như thế thật khiến người ta cảm thấy đường lui có thể bị lấp kín bất kỳ lúc nào – Ai dám quyết đoán đặt an toàn của mình lên đạo đức lương tri của hắn chứ? Hắn có thứ đó không?
Tông Hàng gào lên: “Biết đâu bên dưới còn người thì sao, thái tuế giết hết những người này trong đất để làm gì chứ? Cả đám người sống đưa tới cửa như vậy, không bằng nó làm như năm chín sáu, tái tạo vài người làm con rối làm tay chân như Khương Tuấn còn hơn.”
Lúc gào lên chỉ là lời tức giận, không qua suy xét, nhưng gào xong rồi, sống lưng chợt lạnh buốt: Đúng vậy, thái tuế ở nơi không người này lâu vậy rồi, sinh vật sống còn chẳng dễ gì thấy được một con, bỗng chỗ có một đống người đi vào tầm ngắm của nó, so với việc chôn hết trong đất biến thành than đá hóa thạch thì kỳ thực nó càng có xu hướng lợi dụng hơn không phải sao?
Hắn cảm thấy trong lòng đất nhất định vẫn còn người.
Giọng Đinh Thích lạnh tanh: “Vậy cậu xuống đi, không chắc tôi sẽ kéo cậu lên đâu nhé.”
Tông Hàng siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay túa đẫm mồ hôi.
Muốn lay chuyển phường lưu manh thì phải lưu manh hơn hắn.
Qua một lúc, hắn tiếp tục cài móc treo: “Anh sẽ thủ ở đây giúp tôi thôi.”
Đinh Thích bật cười: “Vì sao chứ? Bản thân tôi cũng còn đang do dự này.”
Tông Hàng nói: “Vì có nguy hiểm.”
“Anh có hai lựa chọn, một là thu lại trục kéo, bỏ mặc tôi và những người khác bị kẹt phía dưới, nhưng anh không thể chắc chắn được là chúng tôi có nhất định sẽ chết, nhất định không ra được hay không: Lỡ hầm đất còn có cửa ra khác thì sao, lỡ có lối ngầm thì sao? Ba họ còn chưa tận diệt, bên Khương Thái Nguyệt vẫn đang thủ giữ đại bản doanh, chỉ cần chúng tôi ra được, anh cảm thấy anh còn sống được bao lâu nữa?”
“Hai là giúp đỡ, dốc hết sức giúp đỡ. Chuyện anh luôn phiền não đó giờ cùng lắm cũng chỉ là Dịch Táp vì Trần Hói mà bám riết anh không buông, anh có nghĩ tới không, lần này anh cứu cô ấy, có ơn với cô ấy, cô ấy còn tới tìm anh báo thù nữa sao?”
Tông Hàng hơi nóng tai chột dạ, cảm thấy mình nói vậy rất trơ tráo, nhưng giờ phút này đang là thời khắc đặc biệt, ông trời sẽ hiểu cho hắn, đầy chỉ là sách lược ăn nói để giữ được Đinh Thích lại mà thôi.
“Còn cả đám Đinh Bàn Lĩnh nữa, anh cứu họ, lập công, vậy còn không phải anh muốn yêu cầu gì cũng được sao? Sau này ba họ chẳng những sẽ không tùy ý sai khiến anh nữa mà nói không chừng còn có thể cung phụng nâng đỡ anh ấy chứ. Tự chọn đi, cứ từ từ mà nghĩ… Nhưng phiền anh điều khiển trục kéo thả tôi xuống trước cái đã.”
Đinh Thích nhìn hắn chòng chọc một hồi: “Nếu bên dưới thực sự vẫn còn người thì cũng có thể có người bị thương, cậu có muốn mang một túi cấp cứu xuống theo không?”
***
Dải tức nhưỡng kia như một con mãng xà khoan thẳng xuống nước.
Dịch Táp áng chừng thế tới, xoay người tránh sang bên cạnh, ma nước ở dưới nước, thân pháp và tốc độ đều chiếm ưu thế, lúc này cũng không rảnh mà lo cho người khác nữa, chỉ có thể trong tình huống dư sức thì kéo người gần một cái – nhất định có người trúng đòn, bởi trong tiếng nước ầm ào còn mang cả tiếng kêu rên thảm thiết, còn có một tia máu tuôn ra, làm đục một khoảng nước.
Làm đục? Nước đục?
Một ý nghĩ xẹt qua đầu Dịch Táp, tay chân lanh lẹ cởi áo ra, quăng mạnh cho nó xoay tròn trong nước, khoảng nước trước mặt bị khuấy mạnh, lập tức nhòa đi, cô lại rút dao găm ô quỷ ra, thuận thế cứa vào lòng bàn tay bên kia, máu tươi lập tức trào ra, nhuốm đục một mảng lớn trên mặt nước.
Tình thế nguy cấp, cũng không phải dùng đến thuật ma nước, người xung quanh đều lần lượt nhanh chóng bắt chước, nhất thời mặt nước trên đầu tản ra một lớp sương đỏ mù mịt, mà đám người thì khoác lấy tay nhau, gắng chìm xuống đáy nước.
Nhưng trong lòng ai cũng rõ, chỉ có thể cầm cự được vài phút, máu loãng chẳng mấy chốc sẽ tan đi, quan trọng hơn là ngoài ma nước ra, những người khác đều không nín thở được.
Trong màn sương đỏ có ánh sáng ẩn hiện, là dải tức nhưỡng kia lại lần nữa đâm xuống, lần này không trúng được ai, chỉ qua loa xuyên một mạch trong nước, không thương tổn được ai.
Tim Dịch Táp đập dồn dập, nhìn chằm chằm lên mặt nước: Càng không ổn rồi, ánh sáng bên trên nhợt nhạt lấp lánh, dường như không chỉ có một dải, hai dải, ba dải, phải có đến chừng mười, mười mấy dải, vô số bóng ảnh phủ kín trên đầu nhưng không tấn công ngay mà như đang cố ý tăng thêm áp lực tâm lý cho người khác.
Hơn nữa, hình như nước lại lưu động rồi, mặt nước đã hạ xuống, lại xả nước tiếp sao?
Có vài người đã không nín thở được nữa, vì có thể thở được một hơi mà liều mạng di chuyển lên mặt nước. Người bên dưới không còn cách nào khác, chỉ có thể giữ chặt lại, trơ mắt nhìn người kia giãy giụa trong nước, miệng mũi không ngừng phun ra bọt khí, không biết nên buông tay hay không: buông hay không buông đều chết cả.
Rất nhanh sau đó đã không cần phải đưa ra lựa chọn khó cả đôi đường này nữa: Nước đã hạ xuống quá đỉnh đầu, xuống tới eo, lại xuống tới đầu gối, ai nấy đều nhếch nhác chật vật đứng trong nước, có người khom lưng chống đầu gối không ngừng ho khan, khạc nước, có người phí công nắm dao găm ô quỷ, đâm chém vào không trung như đe dọa…
Trong không trung lúc này đang thật sự có hơn mười dải tức nhưỡng uốn lượn trên dưới, phân bố bên rìa vỏ ngoài thái tuế, đầu mút đều nhọn hoắt như sắp tấn công bất cứ lúc nào. Trong lòng Dịch Táp lạnh toát: Mẹ nó, thế này có khác gì loạn tiễn cùng bắn không, tránh được mũi này mà không tránh được mũi kia thì cũng toi chắc rồi.
Nhìn xuống thấp hơn, những người bị tức nhưỡng hút đầu vào trong vì mực nước giảm xuống mà thân thể cũng không trôi nổi hướng lên nữa mà mềm oặt rủ xuống bên dưới thái tuế đang nhúc nhích, nom như bên dưới lún phún mấy cọng râu.
Bên cạnh cô cách đó không xa vang lên tiếng Dịch Vân Xảo run rẩy: “Mọi người đừng hoảng loạn, nghĩ cách thêm đi, nghĩ thêm chút nữa!”
Đằng sau Đinh Trường Thịnh bật cười, chỉ là tiếng cười vỡ vụn, nghe như đang khóc: “Nghĩ cách thế nào nữa, trong tay có bật lửa đâu.”
Đúng vậy, không có bật lửa, Dịch Táp chợt trút ra một hơi thở: biết rõ tức nhưỡng sợ lửa, lại khổ nỗi không có công cụ, không cách nào đối phó, tâm trạng này giống như thợ săn giỏi gặp mãnh thú, trong tay lại không có đao thương, cũng giống như hạ quyết tâm liều một phen, lại chỉ có thể dùng thân thể lấp lỗ châu mai – quá sức gay go.
Đinh Ngọc Điệp gào lên: “Chờ nó đâm tới, chúng ta có thể ôm lấy nó không? Cưỡi lên người nó? Khiến nó không hất ra được?”
Lập tức có người phản bác: “Vô dụng, nó linh hoạt như rắn ấy, sẽ cắn ngược lại.”
Đinh Bàn Lĩnh hạ giọng nói: “Nếu chúng ta tiến lên trước thì sao?”
Dịch Táp lập tức hiểu ra: Không sai, tiến lên trước!
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu có thể tiến sát lại gần thái tuế, những dải tức nhưỡng này ném chuột sợ vỡ bình, có lẽ cũng không dám hung hãn tấn công nữa, không chừng còn có thể tìm được cơ hội sống.
Mọi người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cũng không rõ là ai làm trước, co giò chạy vụt về phía thái tuế.
Mà gần như đồng thời, đối phương tựa hồ đoán ra ý định của họ, tức nhưỡng trên cao y hệt như ngàn vạn mũi tên, điên cuồng đâm loạn xuống dưới.
Hai bên loạn nhao nhao, lúc này ai sống ai chết quả thực là dựa vào may mắn. Dịch Táp tả xung hữu đột, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, đến bóng người cũng không phân biệt rõ được, một lần nghe thấy có tiếng hét thảm là tim lại co rụt lại.
Trước mắt chợt lóe lên bóng dáng hoa bướm, kèm theo đó là tiếng Đinh Ngọc Điệp kêu đau, Dịch Táp không chút nghĩ ngợi, phóng người lên bắt lấy, kéo giật Đinh Ngọc Điệp từ giữa không trung xuống – may mà hắn không bị thương ở chỗ nào yếu hại, chỉ có bắp chân bị đâm thủng, nhưng dù chỉ vậy thôi hắn cũng vẫn hét lên như lợn bị chọc tiết, âm lượng đó quả thực còn kinh người hơn tất cả những người khác cộng lại.
Dẫu đang trong tình cảnh hung hiểm, Dịch Táp vẫn không nhịn được nảy lên một ý nghĩ: Hóa ra Đinh Ngọc Điệp kêu giỏi thế, không đi hát giọng nam cao thật đúng là đáng tiếc.
Cô tóm cổ áo Đinh Ngọc Điệp lao vụt về phía trước, Đinh Ngọc Điệp bị tóm tụt cả đầu xuống cổ áo, nom như một thằng cha không đầu, giọng nói trầm trầm bít trong áo, như đang mắng cô động tác thô bạo hay chửi thề gì đó, nghe không rõ được là nói gì.
Đúng lúc đó, Dịch Táp chợt nghe thấy giọng Tông Hàng: “Mọi người lăn hết sang hai bên cho tôi!”
Dịch Táp và Tông Hàng cũng coi như từng vào sinh ra tử nhiều lần với nhau, đã hình thành sự ăn ý: Lúc hung hiểm phàm là nghe thấy giọng nhau, nói đánh là đánh, nói ngồi là ngồi, cứ nghe theo đã, nghĩ lý do sau.
Lúc này cũng vậy, thình lình nghe thấy tiếng hắn, lập tức tóm Đinh Ngọc Điệp lộn nhào ra ngoài: Cũng may là lúc mọi người lao về phía trước, vị trí đều nghiêng vào giữa, tức nhưỡng cũng tập trung tấn công vào giữa, hai bên đều trống không…
Dịch Táp lăn một cái nằm rạp xuống đất, lúc này mới sửng sốt: Không đúng, sao lại là Tông Hàng, không phải đã đưa hắn đi rồi sao?
Đang định quay đầu lại thì một cột lửa đỏ rực từ trên cao phun tới, bức xạ nhiệt nóng rát người, cách xa vậy rồi mà vẫn khiến người ta không mở mắt ra được, hô hấp cũng bị kìm hãm theo – Cô vô thức cúi rạp người xuống, hai tay ôm sau gáy bảo vệ, sau đó nghiêng mặt nhìn.
Trông thấy nước ngang đầu gối bị ánh lửa nhuộm đỏ thẫm, Tông Hàng đang cầm súng phun lửa, cấp tốc đạp nước xông lên trước. Hắn chắc chắn đang rất khẩn trương, vẫn luôn gào rú theo tiếng ngọn lửa lớn phun trào, chưa từng liếc đến cô cái nào – họng súng phun ra lửa nóng trí mạng, lúc đi lên, lúc quét ngang.
Dịch Táp kinh ngạc nhìn hắn.
Trang phục hắn rất kỳ quặc, sau lưng đeo hai bình đựng dầu, một bên vai treo túi cấp cứu, bên vai kia cũng treo túi, trông như chiến sĩ nhỏ cõng toàn bộ gia tài dời lên trận địa trong kháng chiến vậy, khuôn mặt trắng trẻo bị ánh lửa mạ lên màu vỏ quýt sáng lóa, có lẽ vì cách lửa gần, bị nóng nên hai bên thái dương rịn đẫm mồ hôi, quai hàm banh chặt như dùng hết sức lực toàn thân.
Dịch Táp ngồi liệt trong nước, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Nhìn ra xa, vô số vòi tức nhưỡng bị dính lửa cháy hừng hực đang bận rộn lui ra sau, nhưng chẳng bao lâu sau đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, từng đoạn từng đoạn rủ xuống, trông như những cành cây cháy đen gãy rụng; có một vũng dầu nhỏ rơi xuống giữa chừng, còn nổi trên mặt nước âm ỉ cháy, tựa như phiến lá sen nhỏ màu đỏ óng; tầm bắn của súng phun lừa không bị đứt đoạn, ngọn lửa lớn đã hắt lên thân thái tuế, những thi thể như râu kia đã hóa thành tro gần hết – chất liệu của thái tuế hẳn là rất dễ thiêu cháy, gần như chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một hòn lửa ngọ nguậy, phát ra những tiếng xì xì. Không bao lâu sau, trong hòn lửa bốc lên khói đen và mùi khét, vụn tro li ti tung lên trong không trung, bị bức xạ nhiệt ép cho rơi xuống, phất phơ, nom như vô số cánh bướm màu đen to bằng hạt gạo.
Đinh Bàn Lĩnh đứng lên, quần áo y bị xé thanh từng mảnh dài, xem ra tình hình chiến đấu vừa rồi rất cam go.
Y đi tới bên Tông Hàng, vỗ vai hắn, nói: “Được rồi, tiết kiệm chút, thế này là được rồi.”
Ngón tay đặt trên chốt đóng mở của Tông Hàng đã cứng ngắc, vừa dừng lại đã hơi run run. Hắn sững người vài ba giây, chợt hốt hoảng xoay đầu nhìn ra xung quanh tìm người.
Trông thấy thi thể, thấy có người nằm, có người đứng…
Rốt cuộc cũng trông thấy Dịch Táp, cô ngồi trong nước, đuôi tóc ướt rượt mà nhỏ nước, tóc trên đỉnh đầu lại bị bức xạ nhiệt hong khô, chổng lên mấy sợi như gặp tĩnh điện, vẻ mặt cũng không nhìn ra đang buồn hay đang vui, sẽ không trách hắn đâu chứ?
Hắn lúng túng cúi đầu, thấy hơi ngượng, lại ngẩng lên cười với cô, lộ ra mấy cái răng trắng bóc nhìn đến là khả ái.
Dịch Táp cũng mỉm cười, cô thở phào một hơi, chống tay xuống đất định đứng lên, vừa nhấc eo lên, cánh tay đã bị ăn mấy phát đập liên tiếp.
Sau khi chiến đấu đã không còn sức lực gì nữa, người Dịch Táp lảo đảo, tùm một tiếng ngã dập mặt xuống nước.
Mà Đinh Ngọc Điệp vốn đang nằm sấp nổi trên mặt nước cũng nương theo đà này mà thuận lợi ngồi dậy, đầu cũng chui ra khỏi cổ áo, trên mặt không biết là nước hay nước mắt kích động, reo lên: “Thấy không! Giữ một tay! Anh mày cũng giữ lại một tay!”
***
Đinh Bàn Lĩnh không nhúc nhích, y vẫn đang nhìn chòng chọc vào thái tuế bốc cháy.
Nó đã bị bọc kín trong lửa, trên thân không ngừng có những cục thịt bị cháy đen hoặc mang theo ngọn lửa dữ dội từ trên cao rơi xuống…
Nhưng Đinh Bàn Lĩnh cảm thấy, dường như vẫn chưa xong.