Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

"Thật sao? Ca Nhi thật sự sẽ không vì ta rời đi mà chảy một giọt nước mắt sao?" Liên Mặc thản nhiên cười, tươi cười giống một đóa hoa tuyệt mỹ trong suốt nhẹ nhàng nở rộ trong đêm đông tuyết bay. Một loại bi thương thương cảm không cách nào hình dung từ hô hấp của hắn chậm rãi bay ra, cuối cùng tràn ngập dưới bóng đêm dày đặc này, trong nháy mắt như bóp chết hô hấp của mọi người.

"Ha ha, như vậy cũng tốt, như vậy ta có thể an tâm rời đi, ta không bỏ được nhìn qua nhất đó là đau lòng và nước mắt của Ca Nhi, khụ khụ.” Liên Mặc thật sâu ngóng nhìn Tống Vãn Ca, ẩn nhẫn ho khan, đáy mắt ưu thương cùng quyến luyến giống như gợn sóng, tầng tầng hướng về Tống Vãn Ca lay động.

"Nếu luyến tiếc ta đau lòng không để ta khổ sở, vậy thì đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi ta.” Tống Vãn Ca kinh hoàng bi phẫn hướng tới Liên Mặc gào thét lớn, một lát, bỗng cầm chặt lấy tay hắn nói, "Mặc, chàng nhất định là nói đùa với ta đúng không? Chàng không phải vẫn rất tốt sao, sao có thể đột nhiên chết được? Mặc, chàng đừng làm ta sợ được không, ta thực chán ghét nghe kiểu đùa như thế, thật sự rất chán ghét, rất chán ghét! Mặc, chàng mau nói cho ta biết, lời chàng vừa mới nói đều là lời nói đùa, sau này chàng không bao giờ đùa với ta như thế nữa.”

"Ca Nhi ngốc, ta cũng không muốn chết. Nhưng nếu ta không ra tay, Long Ngự Tà sẽ chết, ta đã nói rồi, không nỡ nhìn thấy nàng đau lòng rơi lệ, Ta và Long Ngự Tà nhất định có một người hy sinh, nếu Ca Nhi không đau lòng rơi lệ vì ta, vậy hãy để cho ta ra đi đi.”

Liên Mặc cười khổ, tươi cười trong suốt mà ưu thương, tóc đen thật dài tuỳ ý rũ trên vai hắn, thản nhiên tản mát ra một loại yếu ớt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thuần khiết không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Da thịt trong suốt bị ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng súc tích nhuộm linh lung xuyên qua, mỏng manh, mỏng manh, dường như một hơi sẽ hòa tan.

Hắn thật sự rất luyến tiếc rời đi, nhưng ý trời như thế, hắn làm sao có thể kháng cự? Hao hết tiên nguyên trở thành người phàm, hắn vốn chỉ có ba mươi năm sống ở trần gian. Mà mỗi lần sử dụng một bí quyết hoa sen sẽ giảm thọ năm năm, ngay từ đầu cứu sống Ca Nhi đã khiến hắn dùng qua một lần, sau đó biết tin tức của Trần nhi, Ca Nhi sinh đứa nhỏ, vì thai độc của Ca Nhi lại riêng sử dụng một lần.

Mà lần này cứu Long Ngự Tà, bởi vì trên người có thương tích, giờ phút này căn bản là không thích hợp vận dụng bí quyết hoa sen. Nhưng vì Ca Nhi, hắn lại không thể không ra tay cứu giúp. Hậu quả mạnh mẽ sử dụng, đó là ngũ tạng lục phủ đều tổn hại, thuốc và kim châm không thể cứu được nữa.

"Ca Nhi, sau khi ta đi rồi, chỉ hy vọng nàng và Long Ngự Tà hạnh phúc, như vậy ta ở dưới cửu tuyền mới có thể an tâm.” Hắn vốn không thể sống lâu, dùng vài năm thời gi¬an ngắn ngủi của hắn đổi lại sinh mệnh của Long Ngự Tà, có Long Ngự Tà chiếu cố làm bạn với Ca Nhi, hắn cũng có thể an tâm tiêu sái.

"Không, ta không cho chàng đi đâu!” Tống Vãn Ca vội vàng đánh gãy Liên Mặc, yên lặng nhìn hắn, lạnh như băng một chút, một chút, từ trái tim rơi vào đầu ngón tay, lại từ đầu ngón tay truyền qua trái tim, thanh âm của nàng nhẹ như tuyết rơi, "Mặc, chàng đã nói vĩnh viễn yêu ta, chàng còn nói chúng ta phải đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau, chàng còn nói không thể bỏ ta được!”

"Ca Nhi ngốc, ta dĩ nhiên muốn đời đời kiếp kiếp đều ở cạnh nàng, nhưng một chút này ta căn bản làm không được, ta lừa gạt nàng thôi.” Liên Mặc nói xong, dường như muốn rơi lệ, nước mắt giống như nước suối trong sáng chói mắt, nhẹ nhàng lượn vòng ở đáy mắt, làm cho người ta không khỏi bị nỗi ưu thương của hắn chuyển đẩy tâm địa. Khóe miệng cười yếu ớt, thương cảm giống như hoa anh đào tuyệt mỹ giữa đêm khuya.


"Chàng đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không lừa gạt ta!” Tống Vãn Ca trợn mắt nhìn Liên Mặc, nước mắt trong mắt róc rách chảy xuống.

"Ta cũng đã nói trừ phi thân bất do kỷ, nếu không ta chết cũng sẽ không lừa gạt nàng, không đành lòng, không muốn, cũng không bỏ đi!” Liên Mặc vừa nói, vừa vươn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Tống Vãn Ca.

Tống Vãn Ca quay đầu đi tránh đi tay hắn, trong hai tròng mắt đầy nước mắt nháy mắt tràn đầy phẫn nộ, "Cái gì gọi là thân bất do kỷ, chỉ là vĩnh viễn rời khỏi ta, để cho ta đau lòng khổ sở. Chàng rõ ràng có thể bất tử, vì sao chàng không sớm nói cho ta biết chứ? Nếu ta biết chàng cứu Long Ngự Tà sẽ chết, ta sẽ không để cho chàng cứu hắn.”

"Nhưng nếu ta không cứu Long Ngự Tà… hắn sẽ chết.” Liên Mặc cười khổ một tiếng, trầm ngâm một lát, bỗng nói, “Ca Nhi, nếu cuộc đời này nàng không thể tha thứ cho ta, vậy hãy ước hẹn trước điện Diêm Vương, xin nàng hứa cho ta kiếp sau, được không?”

"Không được! Ta không muốn kiếp sau, ta muốn cả đời này!” Tống Vãn Ca dùng sức lắc đầu, nước mắt trên mặt như suối trào. "Mặc, ta không muốn chàng rời đi, van xin chàng đừng rời khỏi ta! Lúc nãy là ta lừa chàng, nếu chàng chết, ta sẽ rất khổ sở rất đau lòng, ta cũng sẽ rơi lệ, chảy rất nhiều, rất nhiều nước mắt. Cho nên, chàng nhất định không thể chết, chàng không thể khiến cho ta khổ sở.”

"Ca Nhi, thực xin lỗi, tha thứ ta đây phản bội, không thể thực hiện lời hứa, không thể lo cho nàng, cũng không thể ở cạnh nàng. Chúng ta ước hẹn kiếp sau được không? Chỉ hy vọng đến lúc đó Ca Nhi đừng quên ta, nhất định đừng quên ta!”

Khoé môi Liên Mặc gợi lên một hình cung cười nhợt nhạt, ưu thương ở đáy mắt phai nhạt.

Trong không khí bỗng nhiên nhiều hơn một mùi thơm lành lạnh, ngào ngạt thanh nhã, ngay sau đó gió hoa sen thành từng mảnh tuyết trắng rơi xuống. Cánh sen rực rỡ bay lượn quanh quẩn ở quanh người Liên Mặc, khiến thân thể của hắn dần dần trở nên trong suốt. 

Khi tất cả đóa hoa biến mất không thấy gì nữa thì Liên Mặc cũng biến mất theo không thấy nữa, chỉ còn lại mùi hoa sen trong trẻo nhưng mát lạnh, ở trong không khí tản mát ra, nhàn nhạt, khí trời vô hạn thương cảm.


"Mặc, mang ta cùng đi đi!” Tống Vãn Ca lớn tiếng khóc hô, men theo mùi hoa, bước chân lảo đảo chạy về phía trước. Nàng không thể để cho Liên Mặc cứ như vậy rời khỏi nàng, nàng làm sao có thể để cho hắn cứ như vậy rời đi được? Nàng còn yêu Long Ngự Tà, nhưng nàng càng yêu Liên Mặc!

Tất cả kiếp trước nàng đã sớm nhớ lại toàn bộ, nàng và Liên Mặc là người yêu ngàn năm trước, nàng lại là thê tử của Liên Mặc, cho tới bây giờ nàng yêu đều là Liên Mặc. Nhưng ở đời này nàng lại đồng thời yêu Long Ngự Tà là Minh vương ngàn năm trước, còn vì hắn sinh một đứa con. Là nàng có lỗi với Liên Mặc, là nàng phụ mấy ngàn năm si tình chờ đợi của Liên Mặc.

"Tỷ tỷ, đừng đi, tỷ lại muốn bỏ lại Trần nhi sao?” Nguyệt Vãn Trần vội vàng giữ chặt vạt áo Tống Vãn Ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không biết lúc nào đã hiện đầy nước mắt. Nó thật sự rất đau lòng, sau khi hoàng đế trứng thối xuất hiện, tỷ tỷ lập tức bỏ quên nó.

"Trần nhi, tỷ tỷ phải đi tìm Mặc ca ca trở về, ngoan, đừng khóc, sau khi tỷ tỷ tìm được Mặc ca ca sẽ trở về.” Tống Vãn Ca vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Nguyệt Vãn Trần, lập tức dùng sức đẩy tay nhỏ bé đang lôi kéo quần áo của mình ra. Còn chưa chạy được hai bước, đã bị Hàn Kỳ Hiên kéo lại.

"Hàn Kỳ Hiên, ngươi mau thả ta ra! Ta muốn đi tìm Mặc!” Tống Vãn Ca trừng mắt Hàn Kỳ Hiên, tức giận rống to với hắn.

"Vật nhỏ, nàng biết Liên Mặc đi đâu sao? Nàng lại muốn đi đâu tìm hắn?” Hàn Kỳ Hiên một tay ôm đứa nhỏ, một tay nắm chặt eo Tống Vãn Ca, gầm rú với nàng.

Nói thật, hắn thật đúng là cảm thấy Liên Mặc quỷ dị đáng sợ. Hắn ta rốt cuộc là người như thế nào? Long Ngự Tà rõ ràng đã chết, hắn từ đâu biến ra mấy đóa hoa kia, lại làm cho Long Ngự Tà khởi tử hồi sinh? Còn chữa lành tay trái và chân trái của mình? Lúc trước nghe Ca Nhi nói hắn ta là thần tiên, trên đời này thật sự có thần tiên sao?

"Ta không cần ngươi lo! Ngươi mau thả ta ra, buông! Bây giờ ta muốn đi tìm Mặc, ta muốn đi ngay, ngươi đừng ngăn cản ta!” Tống Vãn Ca giống như nổi điên, vừa cắn vừa đá Hàn Kỳ Hiên, mặt tức giận đến đỏ bừng.


"Vật nhỏ, bây giờ trời tối như vậy, nàng có thể đi đâu tìm? Cho dù muốn tìm, cũng phải đợi ngày mai trời sáng mới dễ tìm người.” Sắc mặt Hàn Kỳ Hiên cũng không đẹp đến đâu, phẫn nộ tràn đầy ở đáy lòng hắn cũng tràn ra bên ngoài.

Lúc trước Long Ngự Tà chết, vẻ mặt nàng dại ra đau đớn, hiện giờ Liên Mặc biến mất không thấy, nàng lại đau xót khổ sở gần như thất thường, ngay cả đứa nhỏ và Trần nhi từ trước đến nay nàng yêu thương để ý nhất cũng không thèm trông nom hay để ý. Sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy? Nàng rốt cuộc khiến hắn đau lòng sâu bao nhiêu mới có thể vừa lòng?

A, hắn cũng thật muốn chết một lần ở trước mặt nàng, hắn muốn xem nàng có vì hắn chết đi mà đau lòng khổ sở như thế, đau đớn như thế hay không.

"Hàn Kỳ Hiên, không muốn ta chán ghét ngươi cả đời…, thì lập tức buông tay cho ta, buông tay!" Tống Vãn Ca vừa vội vừa giận, ánh mắt phẫn hận trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên. Một chốc, chợt thấy một cơn choáng váng đánh úp lại, trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống ngất đi.

"Vật nhỏ, nàng làm sao vậy?” Hàn Kỳ Hiên kinh hô một tiếng, cuống quít dùng sức ổn định thân mình yếu đuối của Tống Vãn Ca. "Vật nhỏ, nàng mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

"Giáo chủ, không khí này dường như không tầm thường, giống như có mê dược.” lời Thanh Trạch còn chưa dứt, cũng đã ngã trên mặt đất, Huyền Tân, Chu Triệt và Bạch Thi cũng liên tiếp ngã xuống đất theo.

"Rốt cuộc là sao lại thế này?” Hàn Kỳ Hiên giận không kềm được hét lớn một tiếng, mắt hung ác nhanh chóng quét xung quanh, chỉ nhìn thấy người nằm trên mặt đất. Trừ mình ra, tất cả mọi người đã hôn mê bất tỉnh. "Ai? nhanh chóng lăn ra đây cho bổn toạ!”

"Chết tiệt!” Hàn Kỳ Hiên bỗng nhiên khẽ nguyền rủa một tiếng, vừa đem Tống Vãn Ca và bé cưng đặt nằm trên mặt đất, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh theo.

"Ha ha ha”

Âm thanh tiếng cười cuồng lạnh vang lên, Vũ Văn Huyền Băng mặc áo tím như quỷ mị hư vô từ chỗ tối vọt ra, theo sát phía sau hắn lại là thủ hạ đắc lực của hắn: Huyền Ảnh và Huyền Diễm.

"Đây là cái gọi là nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!”


"Chúa thượng, có muốn chúng nô tài giết hắn hay không?" Kiếm dài của Huyền Diễm chỉ vào Hàn Kỳ Hiên ngất trên mặt đất, trong mắt hiện lên ánh mắt độc ác. “Lần đó chúa thượng phái chúng nô tài đi chặn giết Long Đằng đế, hắn ở thời điểm cuối cùng làm hỏng chuyện tốt của chúng nô tài! Nếu không, Long Ngự Tà đã sớm đến Diêm Vương điện rồi, há có thể để hắn ta sống đến bây giờ!"

"Quên đi, lần này coi như bản điện hạ cho hắn một phần nhân tình. Lần sau nếu có chút cơ hội, bản điện hạ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!”

Con ngươi đen lạnh lùng thâm sâu của Vũ Văn Huyền Băng thẳng tắp nhìn chăm chú vào Tuyết kiếm quấn bên hông Hàn Kỳ Hiên chừng 3 phút lâu, hắn tất nhiên cũng nhận ra hắn ta chính là người đàn ông đeo mặt nạ áo xanh nhiều lần cản trở chuyện tốt của mình. Nhưng từ hơi thở cả người hắn ta phát ra cùng với tuyết kiếm, hắn cũng nhận ra hắn ta chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ Tuyệt Mệnh. Hắn ta từng giúp mình không ít, lần này coi như cho hắn ta một phần nhân tình đi.

"Chúa thượng, người khi nào thì nọ nhân tình của giáo chủ Thiên Ma giáo chứ?” Huyền Diễm khó hiểu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn phía chủ tử của mình.

"Chuyện này ngươi cũng không cần quản, cứ nghe bản điện hạ phân phó là được!” Vũ Văn Huyền Băng híp mắt liếc Huyền Diễm một cái, lập tức đứng dậy, động tác mềm nhẹ ôm lấy Tống Vãn Ca, tròng mắt âm hàn tà lạnh không tự giác trở nên dịu dàng.

"Ha ha, cô gái nhỏ đáng yêu lại mỹ lệ, sau này nàng chỉ có thể là của một mình bản điện hạ.” Vũ Văn Huyền Băng vươn tay xoa gương mặt tuyệt mỹ oánh nhuận của Tống Vãn Ca, lưu luyến vuốt ve, lập tức lại thâm tình hôn lên trán nàng, nhu tình trên vầng trán càng sâu nồng vô cùng.

Huyền Ảnh kinh ngạc nhìn chủ tử của mình nháy mắt từ Diêm La mặt lạnh biến thành vương tử nhu tình, bỗng nhiên nghĩ đến từ xưa hồng nhan nhiều họa thủy, cảm thấy không khỏi lo lắng, lại không dám nói thêm cái gì. Liếc mắt, lại nhìn đến Long Ngự Tà nằm cách đó không xa, ánh mắt trong chớp nháy lại chuyển sang cực kỳ sắc lạnh.

"Chúa thượng, hiện giờ Long Đằng đế chưa tỉnh dậy, đúng là thời cơ tuyệt hảo giết hắn, có cần thuộc hạ lập tức ra tay, một kiếm giải quyết hắn hay không?”

"Không cần!” Vũ Văn Huyền Băng ra tiếng ngăn cản Huyền Ảnh, khóe miệng cười lạnh bí hiểm. "Ta sẽ để hắn sống không bằng chết! Đi, lập tức khởi hành về nước!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận