Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Ngủ thẳng một giấc tự nhiên tỉnh lại, Tống Vãn Ca miễn cưỡng mở mắt chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần thân mật áp vào lòng mình, một đôi tay nhỏ bé chặt chẽ mà ôm thắt lưng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận đáng yêu, cánh mũi hơi hơi lay động, do đắm chìm trong lúc ngủ mơ vui vẻ.

Tiểu tử này, ngủ thật là say, tối hôm qua nghe chuyện xưa nghe đến mệt mỏi luôn rồi.

Tống Vãn Ca đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần, dời đi tay nhỏ bé của nó, động tác êm ái, e sợ đánh thức nó. Giúp nó kéo tốt góc chăn, lập tức đứng dậy.

Đi tới phòng ngoài, Lộng Hoa và Lộng Ảnh sớm đã đem dụng cụ rửa mặt chuẩn bị cho tốt, thấy chủ tử nhà mình đi ra, lập tức tiến lên thu xếp ở trên người nàng. Nhanh chóng rửa mặt chải đầu.

"Bây giờ là giờ nào rồi Lộng Ảnh?" Sau khi sửa soạn thoả đáng xong xuôi, Tống Vãn Ca thản nhiên mở miệng hỏi

"Bẩm nương nương, qua một giờ nữa, sẽ tới giờ... “ Lộng Ảnh lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Tống Vãn Ca một cái, miệng mở ra, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Có gì nói thì cứ nói đi, ấp a ấp úng làm gì?" Tống Vãn Ca thoáng nhíu mày, nàng không thích nói chuyện với người nói không trôi chảy.

"Nương nương, hôm nay đã đến ngày mười bảy, theo quy củ trong cung, ngày mười bảy mỗi tháng, vào ngày này trừ Hoàng phi nương nương ra, tất cả tần phi đều phải đi thỉnh an Yên quý phi nương nương.”

"Oh, thì ra trong hậu cung còn có loại quy củ này.” Vân đạm phong khinh nói một câu, Tống Vãn Ca nhận lấy trà Thiết Quan mà Lộng Hoa đưa lên cảm thán một tiếng, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức một phen, thật sự là thánh phẩm. Một hồi lâu, Tống Vãn Ca mới lại mở ra đôi mắt long lanh, buông chén trà trong tay, tiếng nói lạnh nhạt, "Có thể không đi không?" Yên quí phi kia bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, mắt lại sắc bén khôn khéo hẳn là người giả làm heo nhưng ăn được hổ. Nàng thật sự không muốn đi ứng đối với bất cứ người phụ nữ nào trong hậu cung.

"Nương nương không thể! Đây là quy củ tổ tông định ra. Trong hậu cung nếu không có hoàng hậu, mười bảy mỗi tháng tần phi phải đi thỉnh an vị phi tử có địa vị cao nhất. Mà trước mắt, trong cả hậu cung địa vị cao nhất chính là Hoàng phi nương nương. Nhưng, thân thể Hoàng phi nương nương yếu nhược, không thích quấy rầy, cũng trên cơ bản không để ý chuyện hậu cung, cho nên Hoàng thượng không cho bất luận kẻ nào đến Linh Tuyết cung của Hoàng phi quấy rầy. Vì vậy trong cả hậu cung, trừ Hoàng phi nương nương ra thì địa vì của Yên quý phi là cao nhất rồi, nương nương tất nhiên nên đi thỉnh an Yên quý phi. Nếu nương nương không đi sẽ tạo thành nhược điểm, chỉ sợ bị người xấu xui khiến, có khi không chỉ nói nương nương không biết lễ nghĩa đơn giản như vậy thôi đâu.” Vẻ mặt Lộng Ảnh nghiêm nghị cẩn thận phân tích, thấy nàng ta như vậy, Tống Vãn Ca dường như là không thể không đi rồi.

"Oh, được rồi, Vũ chiêu nghi kia sẽ đi sao?" Tống Vãn Ca chợt hỏi, hôm qua mới cùng nàng ta gây chiến, khiến cho nàng ta đánh mất tôn nghiêm cùng mặt mũi, lại bị Hoàng thượng cấm cửa, hôm nay cũng thật không muốn đụng mặt nàng ta ở đó.

"Bẩm nương nương, vũ chiêu nghi tất nhiên cũng phải đi thỉnh an quý phi nương nương. Trừ Hoàng phi nương nương cùng với những phi tử bị đánh vào lãnh cung ra, mọi người đều phải đi thỉnh an quý phi nương nương.”

"Vũ chiêu nghi không phải bị Hoàng thượng phạt cấm một tháng sao? Làm sao có thể đi thỉnh an?"

"Nương nương, cấm chỉ là không cho ngày thường Vũ chiêu nghi ra khỏi Cẩm Dương cung của mình, nhưng còn những yến hội trọng đại v.v..., nàng ấy vẫn có thể có mặt. Tỷ như tụ hội thỉnh an hôm nay, vũ chiêu nghi nhất định phải đến.”

"Thật không thú vị.” Tống Vãn Ca bĩu môi nói thầm một câu. Người cổ đại thật là phiền toái, thỉnh an cái gì an hả. Có thời gian rỗi này tốt hơn hết là ở trong chăn mền ngủ để dưỡng nhan chứ.

"Nương nương, đã không còn sớm rồi. Nếu không đi, sẽ bị người có lòng khua môi múa mép.” Mặt Lộng Ảnh có chút lo lắng nhẹ giọng thúc giục nói.

"Được rồi, biết rồi, chúng ta cũng nên đi.” Âm thầm nhíu nhíu mày, Tống Vãn Ca có chút không tình nguyện nói. Cũng không phải sợ bọn nữ tử kia, mà là nghĩ tới nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Đi thỉnh an dù sao nàng cũng không bị ít đi một miếng thịt.

Đơn giản ăn một chén canh nấm tuyết hạt sen, cũng phân phó Lộng Hoa chiếu cố Trần nhi, đừng để nó thức dậy lại chạy loạn khắp nơi. Lúc này mới cùng Lộng Ảnh đi ra, bước về phía Tĩnh Nghi cung của Yên quý phi.

Chưa kịp vào trong, đã có thái giám truyền báo hầu ở bên ngoài vội vàng chạy vào trong thông báo. Thoáng đứng đó một lúc lâu, thấy một nha hoàn mặc áo xanh đi lại đây, đợi sau khi thấy rõ khuôn mặt của Tống Vãn Ca, đáy mắt tràn đầy kinh diễm cùng than thở, bất quá rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, cúi người với nàng nói: "Luyến phi nương nương mời theo nô tỳ vào đi thôi.”

Nói xong không hề nhiều lời chỉ để ý dẫn đường ở phía trước, Tống Vãn Ca cùng Lộng Ảnh theo sát sau đó.

Bước vào Tĩnh Nghi cung, mới phát hiện kỳ hoa dị thảo đầy vườn. Vừa có cây mây, vừa có dây leo, lại còn có cây hoa buông xuống núi giả, thậm chí buông xuống vòng quanh bậc thềm, màu xanh biếc phất phơ, thật như chu sa, cây cỏ thực vật dày đặc say lòng người.

Xuyên qua vườn, đó là một đường hành lang khắc hoa đỏ thẫm, phía trên có chuỗi hoa màu tím không biết tên buông xuống hai bên thành cảnh xanh sâu thẳm, càng giống như tiên cảnh trong rừng.

Nghĩ không ra Yên quý phi này là người thích hoa yêu cỏ. Có thể thích hoa, chắc là một nữ tử tâm tư tinh tế, cũng trọng cảm tình. Có câu nói cho cùng, người thích hoa vốn là người hiểu tình người.

Đang suy nghĩ chợt nghe được cách đó không xa trong chính điện truyền ra một tràng tiếng cười vui vẻ!

Đợi tới cửa, nghe nha hoàn mới vừa rồi dẫn đường nói với quý phi nương nương, "Luyến phi nương nương tới.”

Tống Vãn Ca hít một hơi thật sâu, sau đó tư thái ưu nhã tiêu sái đi vào. Vừa vào trong điện, lập tức cảm thấy có mười mấy ánh mắt dừng lại trên người mình, có tìm tòi nghiên cứu, có tò mò, có hâm mộ, có ghen ghét, có nghi hoặc, có đánh giá kỹ, cũng có oán hận cùng với ác độc. Nhưng cũng không ít thành phần kinh diễm trong đó.

Tống Vãn Ca trực tiếp không nhìn những ánh mắt vô cùng kỳ quặc này, tiến lên vài bước giương mắt đã thấy Yên quý phi ngồi ở ghế chủ trên cùng vẻ mặt tươi cười, quanh người che đậy không được quý khí cùng cao nhã. Cả người mặc lụa thượng hạng màu xanh lam nhạt, màu trăng non ở trên váy càng tôn lên vẻ phú quý, tóc mai xoã tung như sương mù búi sơ như cái bờm, cắm xuyên vào một cây trâm vàng ngọc trai nghiêng nghiêng chớp chớp loé sáng, va chạm tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, sáng loáng, chói mắt Tống Vãn Ca. Một bên khác lại đính vài viên ngọc trai đan thành hình hoa mai, làn da mịn nhẵn như son, ánh hồng tạo nên khí chất ung dung đẹp đẽ quý giá.

Mà ngồi ở bên tay phải nàng này đúng là Vũ phi Vân Điệp Vũ, không đúng, bây giờ nên gọi nàng ta là Vũ chiêu nghi rồi. Cẩm y hoa phục màu đỏ rêu rao mà chói mắt, trên đầu cắm một trâm vàng có hình chim phượng với cái đuôi xanh biếc xuyên qua sáu nhánh mã não hồng và hổ phách tạo thành hình chim trên hoa mai. Trên mặt là một miếng lụa mỏng che lấp hai má của nàng ta, chỉ còn lại một đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra bên ngoài.

Xuống chút nữa đó là Ngọc mỹ nhân, hôm nay Ngọc mỹ nhân mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh lá cây có đoá mẫu đơn rất to, váy có cây thuỷ tiên màu hồng và những tán lá uốn lượn, trên người choàng áo tơ vàng mỏng xanh biếc. Tóc mai buông xuống nghiêng xuyên quanh cây trâm ngọc bích có hạt ngọc trai, xinh đẹp như hoa sen mới nở, cây liễu nhẹ nhàng, xinh đẹp động lòng người. Tầm mắt chuyển tới tay trái của quý phi, tương tự theo địa vị mà ngồi từ lớn đến nhỏ, tần phi, quý nhân, cùng với mỹ nhân..., mỗi người đều như hoa như ngọc, có thể nói đều là mỹ nhân.

Hậu cung quả thật là nơi tụ tập mỹ nữ, thân hình gầy như yến, chân mày dài và thanh, phấn mặt như xuân, xinh đẹp khuynh quốc. Có yểu điệu động lòng người, quyến rũ cực kỳ, cũng có thanh lệ cao nhã ung dung, còn có linh động trong suốt, thanh thúy như nước.

Tống Vãn Ca không khỏi cảm thán bạo quân ác ma Long Ngự Tà kia thật là có diễm phúc, các loại giai lệ đều bị hắn độc chiếm một mình. Bất quá ở bên trong trái tim, Tống Vãn Ca chỉ vì những nữ tử này bi ai. Bọn họ vì địa vị, quyền thế, sủng ái của quân vương, ở trong hậu cung giãy dụa lừa gạt để tranh giành sinh tồn, khiến cho một trái tim hồn nhiên dần dần chết lặng trở nên bất nhân, tranh sủng đấu sắc làm lạc đi bản tính.

"Thần thiếp thỉnh an quý phi nương nương, quý phi nương nương cát tường," Âm thầm thở dài, Tống Vãn Ca giấu đi suy nghĩ ưu nhã đoan trang hành lễ với Yên quý phi.

Yên quý phi còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy thanh âm rõ ràng mang theo địch ý cùng châm chọc của Vũ chiêu nghi vang lên trong điện "Giá của Luyến phi thật sự rất lớn, bọn tỷ muội cũng ở chỗ này ngồi đã nửa ngày rồi đó" nói xong, nàng ta cao ngạo nâng đầu ánh mắt phẫn hận hung ác thẳng tắp bắn về phía Tống Vãn Ca, giống như muốn đem nàng hủy đi ăn vào bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui