Cánh cửa Minh Giới đã đóng, màn đêm u ám, lạnh lẽo, lại phải qua cây cầu ở địa ngục thứ mười, có lẽ người bình thường khó mà vượt qua nổi.
Cây cầu rất mỏng manh bắc ngang một con sông lớn, ván lót gập ghình, trơn trợt, rất khó lên cầu để đi qua sông. Hơn nữa, dưới cầu là sông lớn có đủ các thứ rắn độc, cua kình hung dữ, đợi người nào lọt xuống thì chúng xúm lại xé thây ăn thịt.
Hai lão đại Hắc Bạch vô thường quả là biết làm phiền người
"Này! Tiểu tử, ngươi đi tìm Triệt Nhi?"
"Hai người biết cô ấy ở đâu?" Hắn hỏi ngược lại, rất nóng lòng muốn biết
"Xem ra tình nghĩa giữa ngươi và tiểu Triệt đã quá sâu nặng, cô ấy đang phải chịu khổ ở Phong Đô, giúp cô ấy lấy lại một hồn để kiếp sau có thể làm người, để chúng ta giúp ngươi qua cầu Nại Hà"
Bạch Vô Thường chuyển tay, dùng âm khí đưa hắn sang bên kia cây cầu, hắn quay mặt lại mỉm cười, chắp tay đa tạ.
Trước khi hắn đi, Hắc Bạch nói vọng theo
"Chăm sóc tốt cho tiểu muội bé nhỏ, đáng thương của bọn ta, Tiểu Triệt mà có mệnh hệ gì, chúng ta sẽ đến câu hồn ngươi đi"
Tiểu gạ quỷ đón hắn ở dọc đường, nói
"Thập Điện Chuyển Luân Vương đặc biệt sai ta tới gọi người"
Hắn gật đầu đi theo tiểu quỷ đến Diêm Vương điện
Diêm Vương không đáng sợ như trong truyền thuyết, vị đế vương Minh Giới này rất trẻ, mái tóc màu bạch kim, đôi môi mỏng khép hờ màu hoa anh đào, hắn làm các hồn nữ ở đây hồn siêu phách lạc. Quả thật là một đấng mĩ nam.
Diêm Vương vung tay, lệnh cho hắn quỳ xuống
"Ngươi muốn đến tìm ta?"
"Xin người... Hãy trả lại một hồn cho Triệt Nhi để cô ấy được làm ngươi"
"Không được" Diêm Vương tức giận đập vỡ đôi cái bàn "Triệt Nhi bằng lòng giao linh hồn của nàng cho ta, sao ngươi dám?"
"Muốn lấy hãy lấy hồn của tiểu nhân, xin hãy để cho cô ấy làm người"
"Nàng như ngày hôm nay, tất cả là tại ngươi đã làm nàng khổ"
"Phải, tại tôi, tại tôi làm nàng khổ, chỉ cần người bằng lòng trả lại hồn cho Triệt Nhi bảo làm gì tôi cũng sẽ làm"
"Ngươi tưởng chỉ một câu nói của ngươi, ta phải trả lại hồn cho nàng sao, năm đó, ta và Triệt Nhi kết nghĩa huynh muội, tiểu Triệt cố chấp đòi đến Phong Đô chuyển kiếp tất cả cũng chỉ vì ngươi, vì quá yêu ngươi, nàng không cần ta, ta lại vì yêu nàng, lấy đi một hồn của nàng, để làm nàng phải khổ, để nàng làm yêu vật Minh Giới giống như ta"
Diêm Vương nói gần như hét lên.
Uy Thần cười khổ
"Thì ra...đến cả Diêm Vương cũng bi luỵ vì tình"
"Ta là một đế vương, cai quản Minh giới, vốn dĩ không có trái tim, nhưng lần đầu nhìn thấy nàng, ta đã yêu nàng. Ngươi đáng chết lắm"
"Tôi chết cũng được, nhưng xin hãy để Triệt Nhi làm người"
"Ngươi im đi" Diêm Vương thực sự nổi giận
"Xin hãy để Triệt Nhi làm người"
"Cút ra khỏi đây" Diêm Vương quát lớn, đạp vỡ mọi thứ xung quanh, đám gạ quỷ hầu hạ bên cạnh sợ khiếp hồn.
"Xin hãy để Triệt Nhi làm người" hắn nhắc lại
Mũi kiếm kề sát vào cổ hắn, lạnh buốt, hắn không sợ, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Diêm Vương.
"Ngươi thực sự không sợ ta?"
"Không" hắn trả lời cương quyết
Diêm Vương cười lớn, rất thê lương
"Ngươi đi đi, kiếp sau đừng làm Triệt Nhi khổ"
Hắn đứng dậy, chắp tay đa tạ
"Đừng vui mừng quá sớm, người ngươi muốn vĩnh viễn là người ngươi không thể có được... Kiếp sau, cô ấy sẽ không nhớ ngươi là ai, chỉ có ngươi nhớ hai kiếp trước để xem ngươi sống trong sự dày vò cùng cực như thế nào. Trong sổ mệnh cách của Ti Mệnh tinh quân có viết, tình duyên của hai người chỉ kéo dài trong 3 kiếp, thời gian sắp hết, ngươi hãy trân trọng..."
"Khi 3 kiếp kết thúc, Triệt Nhi sẽ ra sao" hắn hỏi lại
"Hừ"- Diêm Vương cười lạnh"Lúc đó, chỉ có mình Triệt Nhi đau lòng mà thôi, thân thể nàng sẽ tan thành trăm mảnh, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian"
Hắn nghe xong, giật mình.
Diêm Vương không nói gì, bỗng nhiên cười lớn. Tiếng cười điên cuồng của Diêm Vương ở bên tai mà sao lại xa xôi đến vậy, trong đầu hắn chỉ còn lại một câu nói: "Nàng...vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.."