Nàng chậm rãi tiến về phía tiểu viện. Nàng thấy một đứa bé nhếch nhác cố hết sức đào củ khoai dưới lòng đất lên. Dáng bộ bi thảm, hình như đã nhịn đói lâu lắm rồi. Quần áo cũng không còn lành lặn nữa. Dường như cũng cảm nhận được có người đi vào, thằng bé quay đầu lại.
“Ngươi là ai?” Hắn đi tới trước mặt nàng
Nàng ngồi xổm xuống nhìn hắn, thấy bóng dáng mình hiện lên trong đôi mắt trong veo của hắn, nàng dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt hắn.
"Ta...là Triệt Nhi, là cô cô của bé, từ nay bé ở với cô cô, được không?"
Hắn nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, để mặc nàng lau mặt sạch sẽ cho hắn. Nàng nhìn quần áo trên người hắn rách tung tóe, trên cổ tay hắn còn có vết bầm xanh tím, nhớ lại dáng vẻ của mẫu thân hắn chín 15 năm trước, cũng không giống là người nghèo khổ, sao lại nuôi hắn thành như vậy, “Mẹ bé đâu?" Nàng hỏi
“Chết rồi.”
"Chết?" Hắn trả lời thản nhiên khiến nàng ngẩn người.
“Mẹ bé đã mất, từ nay bé phải tự mình làm chủ cuộc đời, bé phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, Triệt Nhi sẽ là cô cô của bé"
Hắn vẫn không trả lời nàng như trước. Nàng gãi đầu, cảm thấy nói chuyện với một đứa trẻ thật khó khăn, mà đứa trẻ này lại cô độc, không giỏi ăn nói, nàng quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích với hắn.
"Từ nay cô cô sẽ ở đây với con, cô cô sẽ dạy con học, cô cô là sư phụ của con, có ta ở đây không ai có thể bắt nạt con"
Đôi mắt hắn hơi hơi lóe sáng, nàng xoa xoa đầu hắn.
"Gọi ta là cô cô đi"
Im lặng chốc lát. "Triệt Nhi" Hắn gọi như thế
"Là cô cô"
"Triệt Nhi"
"Cô Cô"
"Triệt Nhi"
"Được rồi.Ta chịu thua.Vậy gọi Triệt Nhi đi, ta gọi bé là Uy Thần nhé! Được không?"
"Được! Triệt Nhi là người thân duy nhất của Thần nhi"
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, ngày nào hắn cũng gọi tên nàng vô số lần, mỗi lần cũng chờ nàng trả lời xong mới bỏ qua. Mãi sau này, nàng mới biết được, hắn làm như vậy là có lý do, vì từng có một ngày, hắn cũng gọi tên mẹ hắn vô số lần, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời.
.
Thời gian ở Nhân giới trôi qua cực nhanh, chớp mắt một cái, Uy Thần đã tới tuổi trưởng thành.
Dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của nàng, Uy Thần trưởng thành trở thành một quân tử trầm tĩnh ôn hòa không ngoài dự đoán của nàng. Dáng vẻ của hắn lúc này không kém gì thân ảnh nàng thấy ở kiếp trước.
...
Cảnh xuân tươi đẹp, gió mát thoảng qua, lướt qua những đóa hoa đào đỏ tươi, đưa chúng bay theo gió, rơi xuống bàn cờ, một quân cờ trắng nhẹ nhàng chặn nó lại. Cô gái cười nhẹ: "Uy Thần, con thua rồi"
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở dài:
"Kỳ nghệ của Triệt Nhi đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, ai có thể thắng người được chứ?"